18/07/2021
Đời này có chăng cần một tri kỷ?
Cần một người để dựa vai lúc đêm dài buông xuống sau một ngày quay cuồng quá đỗi mỏi mệt?
Một người nào đó sẵn sàng lắng nghe hết phiền ưu những năm tháng tuổi trẻ, không cười nhạo, chẳng khiển trách bạn ngốc nghếch, bạn ngây thơ, bạn mộng mơ như một đứa trẻ?
Một người sẵn sàng cùng bạn an ổn lúc chiều tà, trong lúc thanh tĩnh thưởng một tách trà nóng, nhìn màu khói trắng lạnh lan toả trong không gian hoàng hôn rực đỏ như lửa, chẳng muộn phiền, chẳng âu lo, bình thản cùng bạn nhắm mắt xuôi tay, lìa xa trần thế xô bồ?
Chúng ta có cần một tri kỷ?
Từ thuở bé thơ, tôi rất thích cái gọi là tình bạn dài lâu, vượt qua năm dài tháng rộng, một đời thân thiết dù ra sao đi nữa. Sau này lớn lên, mới nhận ra mình có chút ngốc. Những người bạn thuở bé cùng tôi lớn lên, dù bản thân nỗ lực bao nhiêu đi nữa cũng chẳng thể giữ họ lại, chẳng thể thân thiết như đã từng. Mọi thứ đều thay đổi, chỉ có tôi mãi sống trong hoài niệm, đời này mà cứ hoài tiếc thì làm sao vui vẻ nổi?
Theo dòng chảy của sự trưởng thành, năm tháng trải qua không có quá nhiều an ổn, không có may mắn, một chút dễ dàng cũng không, cuối cùng ở năm tháng rực rỡ nhất, chọn an ổn, chọn bình yên, chọn rời xa thế tục hỗn loạn, dồn may mắn cả một đời người để mong gặp được người như nguyện.
Nhưng làm gì có người như nguyện nào theo mình từ lúc trẻ dại đến khi trưởng thành, cùng mình một đời trải qua sinh lão bệnh tử, có chăng ở mỗi giai đoạn của đời người, ta lại gặp được một người khiến bản thân cảm thấy đáng giá, đáng giá đến mức nghĩ rằng những tổn thương phải trải qua đều là xứng đáng, đáng giá đến mức nghĩ rằng mọi thứ sẽ là một đời.
Một đời nào có ngắn như vậy.
Thật buồn cười đúng không?
Ai cũng muốn kiếm tìm một người để gắn bó, ai cũng muốn tìm cho mình một tri âm tri kỷ, lại chẳng nhận ra, khoảnh khắc hạnh phúc nhất là lúc ta cùng một người nào đó, chọn lựa đồng hành cùng nhau, chẳng quan trọng đi được bao xa, quan trọng là mình vui vẻ. Vậy là được rồi.
Có những cái đan tay muộn màng nhưng đáng giá, có những người chỉ có thể ở cùng ta lúc giông bão lại chẳng thể cận kề ngày mưa tan, có rất nhiều người trong một cái chớp mắt quay đầu, ta liền bỏ lỡ. Năm tháng sau này chỉ có thể tiếc nuối.
Đời này dài như vậy.
Thật tốt vì đã gặp được người. Những người dài lâu hay tạm bợ. Dù cho thế nào đi nữa, cũng là một đoạn kí ức đáng trân trọng. Chỉ là trưởng thành rồi, chợt nhật ra hai chữ "tri kỷ" chẳng dễ dàng như bản thân vốn tưởng. Ngôn ngữ có đôi khi chỉ là giả tạo, phải cùng nhau trải qua mới có thể gọi là thật. Động viên, khen ngợi, tung hô quả thực rất dễ dàng. Chỉ là sau đôi ba câu nói tuỳ hứng đấy, cũng chẳng còn đọng lại trong lòng được gì. Chỉ có người nghe, đôi khi giống như một đứa trẻ thiếu thốn tình yêu, tự mình đa tình, tự mình vui vẻ, lại tự mình buồn giận vô cớ.
Nhưng mà dù thế nào đi nữa, có người để sẻ chia là cảm giác vô cùng dễ chịu, cho dù những cảm thông chia sẻ ấy từ một người xa lạ, một người ta chẳng biết mặt, chẳng cần đặt tên. Chúng ta cùng nhau gặm nhấm những ngôn từ của xúc cảm, cùng nhau dựa vào những con chữ để xoa dịu những rẫy nóng khổ sở đã trải qua và cùng nhau hi vọng về một tương lai tươi đẹp phía trước.
Cậu vui vẻ, vì cậu chẳng buồn lo. Tôi vui vẻ, lại bởi vì quá quen thuộc với khổ sở.
Cậu yêu đời, vì cậu luôn hạnh phúc. Tôi yêu cuộc sống này, vì tôi từng đối mặt với cái chết, từng nằm trong căn phòng lạnh lẽo nhìn trần nhà và đếm từng khoảnh khắc sống còn của bản thân. Tôi yêu cuộc sống này, vì tôi tin rằng, nếu tôi còn sống, sẽ luôn có cơ hội là gọi là ngày mai. Ngày mai cho những điều tôi muốn làm, những điều tôi bỏ lỡ và những điều tôi còn dang dở.
Mọi thứ trên đời đều có giới hạn, ranh giới mong manh mà chúng ta ở tại khoảnh khắc ngỡ mình mất đi tất cả mới cảm thấy những thứ đã qua đều đáng giá biết nhường nào.
Chúng ta khác nhau, vì chúng ta là những cá thể độc lập, chúng ta giống nhau vì chúng ta đều khát cầu hạnh phúc.
Chúng ta tìm đến nhau, đơn giản vì bản thân chúng ta hiểu, chúng ta cần phải làm gì để có thể hạnh phúc.
Chúng ta rời xa nhau, vì chúng ta nhận ra rằng đối phương không còn giữ những thứ mình tìm kiếm nữa. Không phải ghét bỏ nhau, chỉ là tiếng lòng không còn chung nhịp điệu nữa. Trên bản hoà tấu đẹp đẽ ấy, tôi và cậu khiến mọi thứ lạc nhịp. Chúng ta chỉ có thể dừng lại. Tựa như bản nhạc đánh sai làm hỏng tai người nghe, thì việc chúng ta cố gắng ở lại cũng khiến những xúc cảm vốn đẹp đẽ rồi sẽ trở nên méo mó quằn quại.
Tôi không muốn như thế. Chắc là cậu cũng vậy nhỉ?
Sau mỗi lần gặp gỡ và đổi thay, liệu chúng ta có cần tri kỷ một đời nữa không? Việc kiếm kiếm tìm rồi lại vừa kịp nhận ra không phải điều mà ta muốn thấy, lặp lại đến vô số lần tới mức cảm giác trở nên trơ lì như vậy, thử hỏi, ta liệu có cần tri kỷ nữa không? Đời này, liệu có cần một tri kỷ đến hết đời không khi mà lòng mình còn chẳng nắm rõ?
Người ta mải miết đuổi theo những xúc cảm xa vời, mà không nhận ra rằng, mỗi khoảnh khắc trôi qua sẽ không bao giờ lấy lại được nữa. Có thể chẳng có tâm hồn nào đồng điệu đến hết đời. Nhưng tại lúc bản thân chới với, có người nắm tay, như vậy là đủ rồi.
Dù bạn có ngã xuống, có lẽ cũng sẽ không quá khổ sở.
Tôi cần tri kỷ không?
Hẳn là không đi.
Tôi không tin mình sẽ tìm được một ai đó đồng điệu một đời, tôi chỉ tin khoảnh khắc thấy người, tôi cảm thấy đáng giá hơn tất cả những điều đã trải qua và người cũng vậy, cũng cảm thấy như tôi.
Chúng ta cùng nhau viết lên một khúc ca vui vẻ cho đoạn đường đẹp đẽ sẽ cùng nhau trải qua. Tôi và người, trân trọng nó. Đến đó là đủ rồi.
Có thể cung đàn lạc điệu tôi viết lên không còn mấy người thưởng thức nữa, bản nhạc không lời khắc khoải cũng chẳng mấy ai để ý, chẳng ai động viên, chẳng ai dỗ dành.
Nhưng mà dù cho như vậy, tôi vẫn vui vẻ.
Tôi luôn biết cách khiến mình vui vẻ, dẫu cho tôi chỉ có một mình.
Tôi vẽ một bầu trời cho riêng tôi, bầu trời xanh trong như cái tên tôi mang vậy.
Tôi viết để nuông chiều cảm xúc của bản thân, để xoa dịu hồn tôi cho những ngày quá đỗi mỏi mệt, tôi viết để cảm thấy tôi vẫn còn trẻ lắm, còn khoẻ lắm, còn tha thiết với cuộc sống này lắm.
Ngay cả khi mọi điều quá khó khăn, tôi vẫn muốn kiếp này trải qua trong hạnh phúc.
Tôi muốn cậu cũng vậy.
Dù cho chúng ta không phải là tri kỷ.
Có được không?
________
23:50
16/07/2021
Tác giả: Huyền Trang