27/12/2024
Con mèo nhà thím Năm là giống tam thể, lông phần nhiều màu xám tro loang lổ, mấy sợi ria dài như sợi cước câu, ngó hổng có gì đặc biệt. Nhưng nhìn kỹ, ánh mắt nó lạ lắm, vừa ngơ ngác vừa khinh khỉnh, kiểu như đời này có chuyện gì thì cũng hổng dính dáng tới nó. Thím hay kêu nó là “con Nụ,” nghe mềm mại như mấy cánh bông giấy thím trồng ngoài sân.
Con Nụ không phải mèo sang. Nó nằm dài trên nóc lu, phơi nắng nguyên ngày, đuổi ruồi bằng cái đuôi ngoe nguẩy, lâu lâu nhảy phóc xuống ăn cơm thừa canh cặn, không thèm để ý ai kêu. Nhưng lạ thay, tối nào cũng thấy nó chui vô lòng thím Năm, rúc đầu vào khuỷu tay gầy nhom, thở phì phò như ngủ, nghe mà thấy ấm cúng trong cái nhà vốn hiu quạnh.
Thím Năm không chồng, con cái cũng hổng có. Cái nhà ngói cũ, mái lợp đầy rêu xanh đen mông mốc, từ lâu chỉ có tiếng radio xè xè và tiếng thím nói chuyện với con Nụ. “Nụ à, đời vậy thôi đó mày? Đói thì ăn, mệt thì nằm. Mà sao tao thấy thiếu thiếu...” Thím hay thủ thỉ với nó như vậy, giọng buồn buồn. Con Nụ hổng thèm trả lời trả vốn, chỉ mở mắt ngó lom lom, như hiểu mà không nói.
Có bữa mình ghé chơi, thấy thím ngồi lom khom ngoài vườn, bên cái chậu đất nung nhỏ xíu. “Trồng cây hả thím?” – mình hỏi. Thím lắc đầu: “Không. Tao chôn con chim. Nó đậu trên cây mận, hông biết sao rớt xuống chết. Tao thấy tội, đem nó chôn, coi như để lại chút lòng...”
Một con chim chết, người khác hẳn đã bỏ qua. Nhưng thím thì khác, thím còn đặt lên "mộ" con chim nhánh bông bù xít, nhìn mà xót xa. Cái lòng của thím rộng quá, dịu dàng quá, đến mức làm người ta giật mình.
Con Nụ có vẻ cũng quen với sự dịu dàng đó. Nó hổng bao giờ cào xước tay thím, cũng không kêu gào đòi ăn như mấy con mèo khác. Nó sống lặng lẽ, ăn ít, ngủ nhiều, mà hình như cũng hiểu lòng thím Năm hơn cả người.
Có lần mình hỏi: “Thím nuôi nó làm chi? Nó đâu bắt chuột, cũng không quấn quýt.” Thím cười: “Tại nó ở lại. Người đời này hiếm ai chịu ở lại với mình, con ơi. Có nó, cái nhà với tao cũng thấy bớt trống bớt hiu.”
Cuộc đời này, cái quý giá đôi khi không phải là những thứ rõ ràng, mà là sự tồn tại lặng lẽ, giản dị bên mình. Một con mèo không giỏi giang, một con chim không còn sống, nhưng trong mắt thím, tụi nó hết thảy đều đáng để thương, để nhớ nhung.
Có bữa nhà thím Năm cúp điện, ngồi ngoài sân nhìn trời. Con Nụ nằm kế bên, cuộn tròn như cái bánh bao nhỏ bị mốc. Thím thở dài: “Tao mà đi trước, không biết nó có sống nổi không. Nhưng chắc nó sống, vì đời con mèo hổng nặng bụng dạ như người ta.”
Có những người, cả đời chỉ biết nghĩ cho người khác, nghĩ cho con vật nhỏ xíu xiu bên cạnh, mà quên là mình cũng cần được thương, được chăm. Cái lòng nhân hậu đó lớn quá, mà cũng mong manh như sương trên lá.
Mấy tháng sau, thím Năm mất thiệt. Người ta đưa thím ra ruộng, cái quan tài nhẹ hều, như chính cuộc đời thím, lặng lẽ mà đi. Con Nụ ngồi lì ngoài hiên trước, mắt nhìn xa xăm, không ăn uống mấy ngày. Người ta nói “nó nhớ,” nhưng rồi ai cũng bận bịu, chẳng ai ngó thêm.
Ngày cuối cùng mình thấy nó, là buổi chiều sau giông, trời còn âm u, gió thổi mấy cái lá xoay tròn. Con Nụ nằm dưới gốc cây mận, chỗ thím chôn con chim hồi nào. Nó cuộn mình, như đang ngủ, nhưng thân xác đã lạnh ngắt từ lúc nào.
Hóa ra, nó ở lại đến cùng, như lời thím năm từng nói. Có lẽ, giữa cuộc đời ồn ào, con Nụ và thím Năm là những người hiếm hoi biết cách sống dịu dàng với nhau, lặng lẽ ôm đời mà không cần rộn ràng lời nói.
Chắc ở nơi nào đó, thím Năm và con Nụ lại được quấn quýt bên nhau.
Và cuộc đời, nhờ những người như thím, những con mèo như Nụ, mà bớt đi một chút góc cạnh...
____________________
©️ Copyright by Thoòng Dành Kể Chuyện (Nếu đăng lại bài tại nơi khác xin vui lòng ghi rõ nguồn, trân trọng!)