Bao nhiêu năm lặng lẽ qua rồi.
Khoảnh khắc khi bạn đến được cái đích của chuyến đi, nhìn ngắm mọi thứ xinh đẹp đang thu vào tầm mắt. Lúc đó bạn sẽ nhận ra mọi sự nỗ lực của mình là vô cùng xứng đáng.
#Sapa
#AmazingThingsinVietnam
Khi cuộc sống quá bon chen khiến bạn ngộp thở, hãy thôi đối đầu với nó. Đi một chỗ thật xa, thật yên tĩnh hít thật sâu, thở thật mạnh để mọi thứ trở lại cân bằng.
Review chút khung cảnh quán cafe mùa dịch.
Từ ông chủ đến nhân viên, thay vì rót nước bưng trà phục vụ quý khách, thì lại hăng say đến lá cây trong vườn. Cây cối ngày một um tùm, Bụt mà bảo đếm hết từng này lá cây thì hết dịch, chắc nhà mình phải cắm sổ đỏ, thuê thêm tầm 5 chục nhân viên miệt mài đếm trong 1 tuần để trả lại cuộc sống yên bình cho tổ quốc 😪😪😪
Cô rô na xa ta ra 🙏🙏🙏
Ngày mai quán mở bán lại như bình thường nha mọi người.
P/s: Nắng nhớ mọi người, page nhớ bạn Tèo mặn mòi.😅
Thằng Vin với chiếc vòng cổ màu hồng cu te lạc lối đang gặm món chân giò tự thân yêu thích. Gặm xong thì nằm lăn ra ngủ 1 cách rất có duyên.
Đời đôi lúc cũng chỉ mong được sướng như Mèo 🤷♀️🤷♀️🤷♀️
Thông tấn xã quán cafe Nắng 🏡🏡🏡
Từ ngày ông chủ mở cái quán này, tôi biết được nhiều chuyện bên lề quá các ông ạ.
Chuyện là quán cafe nhà tôi lại nằm cạnh cái chợ. Ngày trước người ta chỉ nghe thấy chuyện đứa A đứa B cuối năm lấy chồng, lấy vợ. Đứa C chuẩn bị đi xuất khẩu lao động hay đứa D con bà E có bầu mà nhà trai không chịu cưới, vân vân và mây mây từ cái chợ ấy. Trong khi đứa A đứa B còn ế chỏng ế chơ ( tôi k biết thuộc hệ A hay B nữa), đứa C còn chưa định hình sắp tới đi nước nào cho ló lắm tiền. Đứa D nhà trai hôm qua vừa vào năn nỉ xin cưới, bà E còn làm kiêu bỏ mẹ đây này....
Nhưng mà mấy cái chuyện ấy ấy, nó xưa lắm rồi. Ở thông tấn xã nhà tôi chuyện nó mang tầm quốc gia hơn nhiều. Ví dụ như vụ tự tử nhảy cầu, báo còn chưa kịp viết thì tôi đã biết thêm được 1001 câu chuyện xoay quanh đấy. Hay vụ tối qua Hùng Dũng ( tiền vệ đổi tuyển bóng đá quốc gia Việt Nam) bị phạm lỗi gãy chân, không biết bạn ý đã đến được bệnh viện hay vẫn còn nằm trên xe cứu thương thì ở đây mọi người đã phân tích xong xuôi hết các vấn đề dẫn đến cái chân gãy đó rồi.... Viết đến đây tự nhiên lại thấy hơi buồn. Thôi thông tấn xã quán cafe Nắng lại hẹn mọi người những mẫu chuyện nó vui hơn vậy 😪😪😪
Hình ảnh đính kèm là đứa trẻ bé bỏng vừa đi nhậu thăm giò các thông tấn xã bên cạnh zìa 😊😊😊
Nhà tôi có một chiếc nhân viên, à không phải là bà chủ chứ. Hình như bà chủ tôi đi làm bị bóc lột sức lao động. Cộng thêm quả ông chủ khó tính, và đứa nhân viên khó chiều là tôi nữa. Nên dạo này bà chủ bị trầm cảm. Hôm qua tôi vừa nghe được bà chủ tâm sự với bạn như thế.
Sau khi nghe được những lời này cộng thêm điệu cười man rợ của bà chủ, tôi hơi sang chấn tâm lý một chút, và khá mất niềm tin vào cuộc sống.
Trên đời mày có tồn tại một loại trầm cảm như thế này hay sao??? Thứ trầm cảm, vừa nói chuyện vừa cười sảng khoái cả ngày không chán. Thứ trầm cảm mà sáng ra cho chúng tôi nghe thể loại nhạc Rock Ráp rồi vừa làm việc vừa đu đưa. Thứ trầm cảm mà hễ thấy tôi làm sai là quát tôi, không hề yêu thương tôi. Thứ trầm cảm này lần đầu tôi được thấy luôn á 😌😌😌.
Linh
Trời Hà Tĩnh mưa tầm tã, nhà tôi dột, nước trong nhà còn nhiều hơn ngoài sân mà ông chủ tôi lại mua cây, hình như hôm nay cũng có 3,4 lượt ship gì đấy mà tôi k thể kiểm soát nổi. Với tình hình ông chủ nhà tôi 1 ngày 3-4 kiện hàng như này thì tôi sắp phải sắm sửa cho bản thân một tâm hồn đẹp, phải thật tỉnh táo và soạn sẵn vài bài thuyết trình để nói chuyện với chủ nợ cho nó chuyên nghiệp thôi.
Bao giờ ông chủ mình mới có tiền mua cây lan dư lày 🤣🤣🤣🤣