18/02/2023
Ai cũng có một ước mơ.
Ít nhất là trong một thời điểm nhất định. Trước khi nó vẫy vẫy đuôi bơi đi mất như con cá vàng.
Ai rồi cũng lớn lên đi làm, yêu thích công việc của mình (hoặc không).
Nhưng rồi cũng ổn định.
Ít nhất là theo một định hướng ngành nghề nhất định.
Hoặc vài ngành nghề nhất định.
🙄
Mình thì sao?
Cách đây ko lâu, mình thử giơ tay ngồi đếm.
Mình đã học và làm đến… bảy ngành nghề khác nhau. Đó là nếu mình ko đếm thiếu.
Tất nhiên ko phải nghề nào mình cũng học bài bản trường lớp ra, nhưng làm thì làm đến từng đó á.
Cho đến cuối năm ngoái thôi, tức tháng 12 năm 2022, mình còn tưởng (tạm thời) đến đây là điểm dừng rồi.
Ai dè vừa qua năm mới, ăn Tết xong cái, mình lại đảo lộn hết và… bẻ cua vòng vòng chóng cả mặt luôn.
Đến giờ mình còn ko ngờ được là mình chuẩn bị chấm dứt hành trình 1 năm vừa qua, cái mà mình đã gọi là sự nỗ lực, bền bỉ.
Hay nói cách khác là thất bại?
Mình cũng ko biết gọi tên nào cho phải nữa.
Mình nhớ hồi mình 16, 17 tuổi, mình đã tự chất vấn bản thân: sao mình ko thích một ngành nghề gì đó rõ ràng hướng đi, như kiến trúc sư, hay bác sĩ chẳng hạn?
Tại sao mình lại mơ ước trở thành nhà văn, cái nghề, cho đến bây giờ, vẫn khó mà kiếm cơm được với kiểu viết - bán sách thuần tuý.
Tất nhiên có nhiều lý do để mơ ước “cả đời” đó của mình chưa bao giờ trở thành sự thật.
Cộng thêm đó là nỗi hoài nghi, thiếu kiên nhẫn, ý trí, kỷ luật, kinh nghiệm, vân vân và mây mây.
Cho đến bây giờ, mình vẫn đam mê với những gì mình quyết lao đầu vào làm.
Chỉ là đam mê đó liệu có kéo dài được theo năm? Và mình có sống được bằng nó hay ko?
Một trong những điều trái khoáy nhất ở đời đó là khi mình ko hiểu nổi mình.
Mình ko hiểu nổi vì đâu mà mình cứ xoay vòng vòng thế này. Liệu đó có phải là tích cực, hay tiêu cực, có lẽ là sự đánh giá chung của số đông?
Mình chưa bao giờ ngại ai nói gì.
Mình chỉ ngại khi chính mình thấy ngại. Khi bản thân mình chợt băn khoăn:
Liệu con phố nhỏ mình đang đi có dẫn mình đến nơi mình muốn đến?
Và mình đã U40 rồi đấy ta ơi.