ĐNHT và những tật xấu của cô ấy

  • Home
  • ĐNHT và những tật xấu của cô ấy

ĐNHT và những tật xấu của cô ấy Contact information, map and directions, contact form, opening hours, services, ratings, photos, videos and announcements from ĐNHT và những tật xấu của cô ấy, Dog Breeder, .

26/01/2024

Con dân Xuân Hoà hoặc sinh viên ở khu Xuân Hoà chắc chả lạ gì quán Lakaa đâu. Công nhận là quán này mì cay dở, đồ ăn đồ uống cũng bình thường, được cái seeding nhiệt tình trên group với ship đến 2h sáng. T có đặt đồ của ở quán 1 2 lần thì thấy nhân viên ok vui vẻ genz ctct. Thì hnay quán có up bài cgi mà bán 100 bát mì cay trong 200 phút hay đại loại là cmt quán có nói v. Xong có 1 bà cũng bán mì cay vào cmt chê quán bán đồ o ngon, ăn xong ôm nvs, mùi hôi vãi tè ctct. Nma cái t qtam là bả phải vào sân si lgi nhỉ? Lakaa có đạp đổ bát hương nhà bả đâu mà bả chê nhiệt tình như đc book seeding ấy. Xong lúc bị ngta chê sân si thì cả bả lẫn chồng bả giật ngược lên chửi ngta như ai giựt lông háng cả lò nhả bả vậy. Kiểu nhá đồ ăn dở thì có thể cố gắng tiếp thu và cải thiện chứ bản tính sân si hãm tài thì khó lắm😔T o bênh Lakaa tại đồ nó dở thật, ai cũng biết điều đó, nma bà kia làm v thì cũng chẳng ai nể đâu.

Có page hay blog nào anti tlinh không chứ t quá chán ghét cái sự nhảm l của bà này r🙂 Đồng ý là nứng l thì nứng l 1 mình...
18/01/2024

Có page hay blog nào anti tlinh không chứ t quá chán ghét cái sự nhảm l của bà này r🙂 Đồng ý là nứng l thì nứng l 1 mình đi khoe lên mxh mà ăn đb ăn cứt à xong lúc ngta chửi cho thì tỏ vẻ nạn nhân. Được thêm quả người yêu cũng vãi cả l lắm 1 đứa thì làm nhạc hạ bệ phụ nữ, 1 đứa thì lôi bộ phận sinh dục ra up lên mxh, thôi thì 2 đứa cứ bám lấy nhau đừng buông nhau ra nhé. Còn cả mấy đứa bênh bà này chắc mindset khác t chứ t đ ngửi nổi. Và đừng so sánh con dẩm này với mấy bà bên usuk 🙏 đây là Việt Nam đéo phải Mỹ, thích slay với thích nứng l công khai thì cút sang bển mà ở, đây đéo giữ. Lại còn được cái giọng cãi nhau như mấy đứa cấp 1, sai lòi ra mà vẫn cố đấm ăn xôi bảo sao bị ngta ghét. Fan thì c2,c3 đầy ra, đ qtam đến ánh nhìn của người khác thì cũng đừng tiêm nhiễm mấy cái xấu xa đồi truỵ đấy cho lứa trẻ làm ơn đấy. T ko có nhu cầu nhìn con t tôn thờ 1 cái cu hay 1 cái loz đâu

13/12/2023

Hôm trước tôi có đọc được 1 bộ truyện, có 1 câu tôi tâm đắc vch: “ Tôi chưa bao giờ nghĩ tuổi trẻ là phải điên cuồng, tôi tin rằng thanh xuân có ý nghĩa nhất là học được cách chịu trách nhiệm với chính mình.” Tuổi trẻ của tôi không điên cuồng 1 chút nào, ở độ tuổi khi mà người ta nói mối tình đầu tuổi 17 luôn để lại những kỉ niệm khó phai trong năm tháng thanh xuân, tôi học, tôi vui đùa với bạn bè, tôi stan BTS,… Tôi làm hàng tá việc khiến tôi vui vẻ mà không cần đến tình yêu, tôi vẫn có hàng tá kỉ niệm với bạn bè, tôi vẫn đỗ đại học với điểm thành phần đáng để tự hào. Tôi không nghĩ việc đâm đầu vào những cuộc vui, những thứ gây ảnh hưởng xấu đến sức khoẻ,.. được cho là hết mình với tuổi trẻ. Dù hay bị mọi người trêu là kém, là chưa có tình yêu, là chưa trải đời thì tôi vẫn tự hào rằng tôi đã đủ nhiệt huyết với tuổi 17 của tôi rồi và tôi vẫn chịu trách nhiệm với mọi quyết định của mình mà không 1 lần nào thấy hối hận. So với tuổi 14, tôi yêu tuổi 17 gấp 1 tỷ lần, tôi không chắc với mọi người học ở môi trường giỏi có giúp họ đi lên không, nhưng đối với tôi một môi trường phù hợp là tất cả những gì tôi cần. Tuổi 14 của tôi là chuỗi ngày mông lung với việc học tập lẫn bạn bè, kinh khủng làm tôi mệt mỏi phát điên. Nhưng tuổi 17 chữa lành cho tôi, mang đến cho tôi những kí ức tuyệt vời đến mức đôi khi tôi mong bản thân mãi mãi dừng lại ở tuổi 17. Thời gian vẫn phải tiếp tục, tôi vẫn phải đi tiếp trên con đường mới nhưng sự bình lặng của tuổi trẻ này chưa từng làm tôi hối hận, tôi vẫn luôn biết ơn sự bình lặng ấy đã giúp tôi trở thành 1 con người tuy không hoàn hảo nhưng ít nhất cũng vẫn là phiên bản tốt đẹp nhất của chính mình.

11/12/2023

Đến thời điểm hiện tại thì tôi vẫn không đồng tình với quan điểm: Học tài thi phận. Đối với tôi thì đây chỉ là sự bao biện cho việc không nắm chắc kiến thức thôi. Tôi từng học với những người mà tôi thấy họ thật sự giỏi, kết quả là bài thi nào họ điểm cũng cao chứ không có dạng thi điểm thấp rồi đổ tại cho số phận cả. Cấp 3 tôi lao vào học để hả hê trước sự thất bại của đứa tôi ghét. Tôi bị ám ảnh 1 thời gian vì không hiểu sao điểm tiếng anh của nó tăng vèo vèo ( dù vẫn không vượt qua điểm của tôi) mà tôi thì vẫn dậm chân tại chỗ. Tôi vẫn luôn chắc chắn là đứa đó đi chép bài của người khác, bạn bè tôi cũng an ủi tôi vậy. Và sự thật thì thi đại học là câu trả lời rõ nhất cho nỗ lực của chúng tôi- nỗ lực thật sự và nỗ lực tìm cách hỏi bài người khác. Nên là đừng đổ lỗi cho số phận, kết quả của mình sẽ xứng đáng với nỗ lực mình bỏ ra. Nghe có vẻ sáo rỗng nhưng thật sự thì nỗ lực của bạn không bao giờ phản bội bạn đâu.

Mình không biết những áp lực mà bạn nhỏ này chịu kinh khủng như nào, nhưng để nói về năm tháng cấp 3 thì mình thấy đó là...
11/12/2023

Mình không biết những áp lực mà bạn nhỏ này chịu kinh khủng như nào, nhưng để nói về năm tháng cấp 3 thì mình thấy đó là khoảng thờ gian đẹp nhất. Bố mẹ mình không ép buộc mình phải giỏi tất cả mọi thứ, không ép buộc mình phải thi đỗ trường đh top1,2, bố mẹ mình tôn trọng sở trường của mình là môn anh văn, đưa ra định hướng để dù có đỗ đại học thì mình vẫn cảm thấy hài lòng với lựa chọn của mình. Cấp 3 của mình sự áp lực duy nhất mình thấy chính là việc học để không uống phí công sức của bố mẹ, học để hoàn thiện bản thân hơn và học để hơn điểm con mình ghét. Đến lúc đỗ đại học với 1 số điểm không quá cao nhưng cũng đủ ổn để bố mẹ mình đến cơ quan với sự tự hào vì con gái đã đạt được một trong những mục tiêu nhỏ trên con đường trưởng thành của nó, mình biết chắc chắn ba mẹ cũng rất tự hào về mình. Cấp 3 của mình không quá áp lực vì mình có những người bạn lúc nào cũng bên mình để mình chia sẻ ti tỷ thứ chuyện xàm xí, an ủi mỗi lần mình mệt mỏi, mình có cô Lan Phương luôn đặt niềm tin vào mình, có ba mẹ luôn động viên mình dù không nói thành lời nhưng tknh hay ting ting mỗi lúc mình đạt điểm tốt. Nói chung là cấp 3 không hoàn hảo tuyệt đối nhưng đủ tuyệt vời để trở thành kỉ niệm đẹp trong kí ức mình.Mong rằng các bạn nhỏ cũng sẽ giống mình, sau cơn mưa trời vẫn sáng, trải qua một số chuyện mình sẽ nhìn nhận mọi thứ tích cực hơn để có thể tận hưởng quãng thời gian tươi đẹp này, vì làm gì có ai có cơ hội trở lại quãng thời gian này lần thứ hai, nhỉ?

Một tân binh cấp 3, là học sinh giỏi từ lớp 1 tới lớp 9 tại TP.HCM, gửi thư thống thiết tới “các bác lãnh đạo, các bậc cha mẹ, các thầy cô giáo”.

Dưới đây là nguyên văn bức thư:
"Kính thưa các bác lãnh đạo, các bậc cha mẹ, các thầy cô giáo!
Cháu xin được trút hết nỗi lòng đã giấu diếm suốt bấy lâu nay và cháu, cũng như nhiều bạn học sinh khác mong chờ sẽ nhận được những lời chia sẻ, cũng như ý kiến của các bác lãnh đạo, các phụ huynh và các thầy cô.
Đã nhiều năm nay, hầu như cuộc đời của học sinh chúng cháu chỉ là thức dậy, đi học trên trường, đi học thêm, về nhà và lặp lại. Qua nhiều năm, niềm đam mê học tập của cháu dần mất đi.
Cháu bắt đầu kiệt sức, chán nản và tuyệt vọng khi nghe đến chữ HỌC.
Không biết tự bao giờ, thời gian chúng cháu đi học còn nhiều hơn khoảng thời gian chúng cháu được ngủ. Đối với cháu, càng học cao hơn, kiến thức càng trở nên vô nghĩa.
Cháu biết nói ra điều này thật vô ơn. Để có được những kiến thức hôm nay là công sức đầy gian lao của những người đi trước.
Nhưng cháu tự nghĩ, vì sao giáo viên chỉ có thể dạy một bộ môn nhưng bản thân một học sinh phải học những mười mấy môn?
Không chỉ vậy, chúng cháu còn chịu áp lực nặng nề từ thầy cô, phụ huynh và cả xã hội. Một lớp học phải có từ 40 em được học sinh Giỏi, Khá và không được có học sinh Trung bình.
Đã đi học thì các môn tổng kết cả năm phải từ 8 điểm trở lên, thậm chí là cao hơn. Tỉ lệ tốt nghiệp của trường sau một năm phải đạt 90% trở lên, có trường phải giữ vững mục tiêu là 100%.

Cháu đã nhiều lần suy nghĩ về những gì chúng cháu đang được học. Càng nghĩ, cháu càng cảm thấy nản hơn khi cháu nhận ra mình gần như không thể tiếp nhận những kiến thức nhà trường dạy.
Bộ não của một người trưởng thành chỉ nặng gần 1400 gam nhưng những người của thế hệ đi trước lại mong chờ chúng cháu học đều, học tốt lượng kiến thức khổng lồ từ hơn mười môn học khác nhau.
Cháu sợ lắm ! Cháu sợ mỗi khi ông mặt trời lại lên báo hiệu một ngày đi học nữa lại đến. Cháu sợ khi điều đầu tiên thầy cô làm khi bước vào lớp là khảo bài, kiểm tra một núi bài tập họ giao cho chúng cháu.
Cháu sợ khi tiếng trống giờ về không đồng nghĩa với việc chúng cháu được về nhà nghỉ ngơi mà nó chỉ đơn thuần là giờ ra chơi giữa giờ học chính khóa và giờ học thêm.
Cháu sợ khi nhìn các bạn đồng trang lứa ăn vội vàng cái bánh bao và ánh mắt họ đờ đẫn, xa xăm, vô hồn ngồi trên chiếc xe máy giữa dòng người kẹt xe lúc 5h chiều.

Thưa các bác, các bác phụ huynh, các thầy cô!
Còn biết bao nhiêu câu chuyện chưa được kể về những áp lực vô hình mà mọi người đang vô tình đặt lên vai chúng cháu.
"Mỗi ngày đến trường là một ngày vui" – Đó là điều đầu tiên cháu học được khi bước vào lớp 1. Và cho đến giờ, khi đang ở độ tuổi 15, cháu căm ghét cái câu nói này kinh khủng.

Cháu xin lỗi khi nói ra những điều này, cháu biết việc này sẽ khiến cho những người đi trước khó chịu nhưng cho phép cháu được nói lên nỗi lòng mình: Cháu ghét đi học.
Cháu g.h.é.t cái cảm giác bước qua cổng trường, mở cuốn SGK, chép từng trang vở. Cháu cảm giác mình lạc hướng… Từng ngày đi học, chúng cháu quay cuồng với việc học bài, kiểm tra.
Những năm tháng dần trôi qua một cách vô nghĩa dưới áp lực của việc học hành, của thầy cô, của gia đình.
Chương trình học hiện tại không cho phép học sinh chúng cháu có quyền sáng tạo. Tất cả bị bó buộc vào những quy luật nhất định và chúng cháu – những người học sinh bắt buộc phải làm theo chứ không được thay đổi.

Chính bản thân chúng cháu còn không hiểu mình đang học vì cái gì, vì ai!
Học vì kì vọng của mọi người xung quanh, học vì điểm số, học để qua được một kì kiểm tra ư? Xong rồi sao nữa?
Cuối cùng sau hơn 20 năm học tập miệt mài, căng thẳng chúng cháu còn phải sống một cuộc đời rất dài và tới lúc đó, chúng cháu sẽ phải áp dụng những kiến thức đã học được vào cuộc sống.
Nhưng cháu đã nhiều lần tự hỏi, cháu có thể sử dụng "Chuyển động tròn đều", "Chiều tăng giảm của hàm số" hay Vecto trong cuộc đời thật như thế nào?
Chúng cháu cứ học rồi lại quên, thầy cô thì cứ lao đầu vào giảng, giao bài tập về nhà nhưng họ chưa bao giờ nói cho chúng cháu nghe ứng dụng của những kiến thức này trong cuộc sống.
Từ một lúc nào đó, mọi người lại đánh giá nhau thông qua những con điểm.
Chì vì những con điểm vô giá trị mà đã đẩy biết bao số phận học sinh vào bước đường cùng, đã khiến cho mối quan hệ chữa cha mẹ - con cái và giáo viên – học sinh trở nên căng thẳng, ngột ngạt.
Cuộc sống của những học sinh giờ đây gần như chỉ xoay quanh HỌC. Chúng cháu không biết đến khái niệm nghỉ ngơi, thư giãn.
Chúng cháu gần như không còn hiểu được giá trị của những bữa ăn bên gia đình vì gần như suốt một tuần chúng cháu chỉ gần như học thêm đến khi trời tối mịt.
Người bạn ngồi kế cháu, bạn ấy học rất giỏi và các thầy cô đều rất yêu quý bạn ấy. Nhưng bạn ấy khổ lắm. Nhà bạn ấy ở Quận 12 và bạn ấy phải đi xe buýt tới Quận 1 để học thêm mỗi ngày.
Từng ngày đi học của bạn ấy bắt đầu từ 5h30 sáng cho tới 11h đêm. Bạn ấy đã kiệt sức rồi, cháu biết điều đấy. Khuôn mặt bạn phờ phạc, ánh mắt bạn bơ phờ, bạn bị thiếu ngủ và đau dạ dày.
Những người như bạn cháu không thiếu ngay tại chính TP.HCM này.
Học sinh chúng cháu sống thờ ơ, lãnh đạm, vô cảm và không có kĩ năng sống. Chúng cháu không biết phải làm gì nếu có động đất, sóng thần hay gặp một người bị đột quỵ ngay giữa đường.
Người lớn thất vọng vì cách ứng xử của thế hệ trẻ trong khi thế hệ trẻ chúng cháu lại thất vọng vì đang được giáo dục không có định hướng.
Thưa các bác, là một học sinh, cháu đã vô cùng xúc động khi nghe chủ trương không dạy thêm. Cái cảm giác vui mừng chợt chạy qua người cháu khi nghĩ đến cảnh chúng cháu không còn phải còng lưng ra học bài lúc 11h đêm nữa.
Nhưng hiện thực tàn khốc của việc học đã không cho cháu được vui mừng lâu.
Trước cảnh mỗi năm đề thi Đại học lại đổi mới một kiểu, trước cảnh cô giáo viên dạy Toán của chúng cháu quảng cáo về lớp dạy thêm của cô một cách bí mật, cháu nhận ra mọi chuyện sẽ không hề tốt lên được, sẽ không bao giờ tốt lên được.
Rồi sau tất cả, khi chúng cháu rời ghế nhà trường, đối diện với cuộc sống thật, chúng cháu lại lơ ngơ, hoang mang vì hoàn toàn không có những kĩ năng sống cần thiết.
Cháu cầu xin các bác, các bậc cha mẹ, các thầy cô giáo: Xin hãy cho chúng con được SỐNG. Xin cho phép chúng con được sống trong những tháng năm tuổi học trò một cách trọn vẹn nhất có thể.
Xin đừng quá kỳ vọng vào tụi con để rồi chính những kì vọng ấy khiến cho mọi người thất vọng. Xin đừng chỉ trích chúng con khi bọn con bị điểm kém.
Xin hãy hiểu rằng mỗi người chỉ có những khả năng nhất định và bọn con không phải là thiên tài.
Cuối cùng, con xin mọi người hãy hiểu: HỌC SINH CŨNG CHỈ LÀ CON NGƯỜI, KHÔNG PHẢI MÁY MÓC".

Bạn tôi khuyên tôi move on nhưng ml cr cũ làm tôi đ dám liều thêm lần nào nữa
01/12/2023

Bạn tôi khuyên tôi move on nhưng ml cr cũ làm tôi đ dám liều thêm lần nào nữa

27/06/2023

Lụy nyc đã là cdg. Tao lụy Kpop 2016-2018

14/03/2023

Ảnh của chúng mình đẹp lắm. Cậu nhớ xem ảnh tớ gửi cho cậu nhé. Tớ xin lỗi vì gửi ảnh muộn như vậy nhưng mà tớ hi vọng một lúc nào đấy cậu sẽ nhìn thấy ảnh của chúng mình. Tớ quý cậu lắm nên xin cậu đừng rời đi mà. Xin cậu hãy ở lại vì cậu, vì gia đình cậu, vì tớ, vì tất cả những người yêu quý cậu nhé

Làm đéo gì có mà tìm
04/03/2023

Làm đéo gì có mà tìm

Address


Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when ĐNHT và những tật xấu của cô ấy posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Shortcuts

  • Address
  • Alerts
  • Claim ownership or report listing
  • Want your business to be the top-listed Pet Store/pet Service?

Share