26/05/2023
[ siêu nhân quần xì líp đỏ lớp 9I 22-23 ]
hêlô mọi người, tui viết những dòng lưu bút này khi còn chưa đầy hai tuần nữa là chúng mình sẽ đi đến kì thi quan trọng nhất cuộc đời, ít nhất là đối với tui. Một năm qua, tui thiệt sự đã trải nghiệm vô số cảm xúc mới mẻ nhất trong suốt hành trình trung học cơ sở tại ngôi trường Hùng Vương này. Hè năm lớp 8 lên lớp 9, khi nghe tin mình sẽ bị chuyển lớp, chẳng còn được đồng hành cùng với ae chí cốt 3 năm bồng bột nữa, tui rất sốc. Tui bắt đầu trách mắng nhà trường tại sao chẳng thể để tụi tui sát cánh cùng nhau vào cái năm cuối, vì dường như tui cho rằng tui sẽ không bao giờ quên được bạn bè cũ, quên được những kỉ niệm chứa đựng trong suốt 3 năm ấy. Cũng vào lúc nghe tên mình được xếp vào lớp 9I, tui như sụp đổ. Ngoài tui ra, trong nhóm bạn thân nhất của tui chẳng có ai học cùng lớp. Ngồi vào bàn, xung quanh tui chỉ có đôi ba người quen, còn lại hoàn toàn xa lạ. Tui của lúc đó đã tự hỏi rằng làm sao mà tui có thể hòa nhập được với tất cả chỉ với một năm. Tui sợ, sợ rằng tui sẽ chịu nhiều áp lực nếu học trong cái lớp này, sợ rằng mọi người sẽ không thích tui và xa lánh tui nếu tui làm sai điều gì đó. Những ngày đầu tiên của lớp 9I là những ngày "đáng sợ" nhất của 4 năm cấp hai của tui, được hình thành từ chính sự gò bó tui tự tạo ra cho bản thân mình.
Nhưng rồi, mọi chuyện không tệ như tui nghĩ. Từ cái ngày mà bạn cùng bàn mới được chuyển đến chỗ tui, câu chuyện đi học của tui đã thay đổi một cách chóng mặt. Ngày qua ngày, tui được cảm nhận cái gọi là niềm vui tuổi học trò. Tui cùng bạn ấy trò chuyện suốt cả buổi học, đôi lúc mải mê nói mà bị giáo viên nhắc nhở, rồi trở thành la mắng. Dù vậy chúng tui vẫn tiếp tục nói chuyện, vì những khi được giao tiếp với bạn ấy, tui thực sự rất vui. Bạn cùng bàn khá hợp tính với tui, chúng tui hát hò cả ngày, trò chuyện về những thứ trên trời dưới đất, chúng tui nói gần như tất cả mọi thứ trên đời này. Năm lớp 8, tui tự hứa với bản thân rằng sẽ trở thành một học sinh giỏi, nghiêm túc học tập và trầm tính một chút. nhưng có vẻ là điều ước đó chỉ được thực hiện một phần, tui đã được đi thi học sinh giỏi, và có giải, nhưng tui chẳng nghiêm túc và trầm tính nổi khi tui đã quá vui, nói chuyện quá nhiều với người bạn cùng bàn ấy. và rồi cô giáo đổi chỗ tui. cơn sốc lại đến với tui một lần nữa, cảm giác của tui lúc đó như rơi thẳng xuống từ độ cao 8000m, tui thiệt sự không muốn quá để tâm, tuy nhiên tui đã khóc. Hôm đó tui chẳng còn tâm trạng để học nữa, vì bạn bị chuyển chỗ mất rồi, niềm vui đi học của tui đã bị lấy đi. Nhưng rồi nó lại được thắp sáng một lần nữa, tui nhận ra ngồi với người bạn cùng bàn còn lại cũng rất vui, bạn ấy là một người tốt bụng với ngoại hình nhỏ nhắn. Thói quen nói chuyện của chúng tui lại bộc phát và cứ thế, nó diễn ra đến tận bây giờ.
Sau khi đi qua gần hết một năm học rồi, tui cảm thấy mọi người khác hẳn so với những gì tui tưởng tượng. Cũng có đôi ba lần lớp mình xích mích, nhưng sau tất cả mọi người vẫn đoàn kết với nhau, yêu thương nhau và có những buổi học vui vẻ nhất cùng nhau. Khi được kí tên chính mình trên áo của các bạn cùng lớp, tui nhận ra rằng tui thiệt sự được xem như một thành viên của lóp 9I được yêu quí và tui đã hòa nhập được với lớp, điều mà tui nghĩ tui sẽ chẳng bao giờ làm được. Những kí ức về lớp cũ vẫn còn trong trái tim tui, nhưng nó đủ lớn để sẵn sàng mở ra và tiếp nhận thêm những kỉ niệm mà tui cho rằng gần như đẹp nhất từ trước đến giờ. Tui rất cảm ơn mọi người, từng thành viên của lớp 9I vì đã vẽ cho tui một năm học thiệt khó quên.
Điều nuối tiếc nhất của tui đó chính là tui không thể đồng hành cùng với lớp mình lâu hơn, để hiểu rõ hơn về từng người bạn cùng lớp, tui luôn muốn có thể trò chuyện, hay chỉ là chào hỏi với mỗi cá nhân trong lớp mình. Tui biết chúng mình sẽ chẳng thể đi cùng với nhau suốt cuộc đời, nên tui luôn muốn dành mọi tâm huyết cho năm học này, để tạo một dấu ấn sâu đậm không bao giờ quên. Tui còn rất nhiều giấc mơ chưa thể làm được trong năm học này, và tui tin mọi người cũng vậy. Nhưng giấc mơ lớn nhất mà tui đã thực hiện được chính là trở thành một thành viên chính thức của lớp 9I. Không phải chỉ có nuối tiếc, tui cũng có được rất nhiều kỉ niệm đẹp. tui làm quen được nhiều bạn mới, và thích cái bạn ở lớp kia. tui còn được trải nghiệm cảm giác được tuyên dương trước trường khi có giải học sinh giỏi, tui vui lắm. Thật may là tui vẫn còn được chơi thân với nhóm bạn thân nhất của tui, cùng nhau đùa giỡn dưới gốc cây bàng trong sân trường. Mỗi khoảnh khắc như vậy, tui thiệt sự không muốn quên, tui muốn nhớ mãi những người bạn mà tui đã làm quen, nhớ nhóm bạn thân nhất của tui, nhớ cái bạn mà tui thích, tui cũng muốn nhớ mãi về lớp cũ vô cùng tài năng của tui. Người ta nói cấp 2 là khoảng thời gian tươi đẹp nhất, tui cuối cùng cũng có thể trải nghiệm những khoảng thời gian ấy rồi.
Một lần nữa tui muốn cảm ơn tất cả mọi người vì đã chấp nhận con người tui, xem tui là bạn và đã đồng hành với tui trong năm học này ❣️