Nhatpp

Nhatpp As soon as one does not kill oneself,
one must keep silent about life.

Mênh mông.Hẹn ngày mình đủ cứng cáp.Mình sẽ dắp tâm chơi cuộc chơi kiến thiết cả đời này.
27/09/2023

Mênh mông.
Hẹn ngày mình đủ cứng cáp.
Mình sẽ dắp tâm chơi cuộc chơi kiến thiết cả đời này.

27/09/2023
24/04/2023

An yên.
Sau đợt khủng hoảng mạnh mẽ năm 4 đại học, mình đã gần như phát điên khi nhận ra thế giới thật xa lạ so với những gì mình đã tưởng tượng. Mọi thứ ập đến cùng một lúc và đổ vỡ như gia đình, bạn bè, người yêu, con đường sự nghiệp.
Không có bất kỳ điều gì đằng sau để làm điểm tựa cho mình dựa vào. Không có bất kỳ ai có thể hiểu được suy nghĩ và chia sẻ được những vấn đề mà mình gặp phải.
Mình chợt nhận thấy ngay cả những người thân nhất, gần gũi nhất bên cạnh bỗng trở nên xa lạ với những lời chửi rủa cay nghiệt, câu trách lỗi thiên vị, lời nhận xét lạnh lùng hay sự an ủi vô tâm.
Để rồi tự loay hoay, tìm chọn những viên gạch vụn nát của những hy vọng cũ; rồi tự mình xây đắp nên cái đạo của riêng mình.
Đã có những phút sốc nổi, mình muốn kết thúc mọi thứ cho nhẹ nhõm; vì nói thật, sống mà luôn cảm thấy khổ đau thì chẳng bao giờ là một trải nghiệm thoải mái cả. May mắn thay, sau bao lần chuẩn bị kỹ càng, mình đều ngồi nghĩ thật kỹ về hành động sắp tới, về mình, về những người xung quanh, về những thứ còn chờ đợi, về hy vọng cần phải loại bỏ,... Mình đã dừng nghỉ ngang đường rồi chọn cách bước tiếp.
Cứ mỗi lần như vậy, mình lại cảm thấy mình hiểu hơn về thế giới này.
Mỗi lần thoát khỏi tiêu cực, mình đều nhận ra rằng thế giới mà mình đã từng quen thuộc dường như trở nên lạ lẫm. Và như thế, những đánh giá/quan niệm của mình về mọi thứ được trải ra, ngắm nghía cho cẩn thận để rồi điều chỉnh lại.
Dần thì mình cũng hiểu được thế là nào thế nào là đúng với sai, đâu là con đường mình nên theo, thử thách nào là đáng thử, trải nghiệm nào là đáng có, tính cách nào là phù hợp với bản thân.
Một lần nữa, mình nhìn nhận và đánh giá thế giới với con mắt khác hẳn.
Mình nhận thấy có những thứ chờ đợi mình làm, có những con người mình muốn kết bạn, có những hơn thua chẳng đáng để mình quan tâm, những lời nhận xét chẳng đáng để lòng.
Thế giới lộ rõ hơn với tính hai mặt và đa chiều của nó. Và hơn hết là mình đã chọn được base để nương tựa vào, đấy là chính mình và những hiểu biết về thế giới đa chiều này.
Một lần nữa, mình đã biết yêu quý cuộc đời của mình vì nhận thấy những điều đáng giá.
Một lần nữa, mình đã biết khao khát.
Cảm thấy ổn với những gì mình đang có.
Cảm thấy vui với những gì mình đang làm.
Mặc dù hiểu, những phút xao động sẽ luôn luôn trở lại khi cuộc sống gặp khó khăn, nhưng sau mỗi lần đấy là một lần mình có cơ hội được ngắm nghía lại, điều chỉnh và vượt qua.
Cảm giác an yên xuất hiện ngay giữa phút xao động không ngớt giữa mình và mọi thứ xung quanh.
Dù có khó khăn tới đâu thì hình như vẫn sẽ có ngày bầu trời này xanh biếc, những tán lá vẫn trải dài, gió êm dịu.
Mùi hương nồng nàn của đồng quê dâng và cái cảm phức tiêu cực sẽ tan biến.
Vác chiếc ghế nhỏ, đun một tách trà, đọc 1 cuốn sách hay.
Mình sẽ lại có phút thảnh thơi để né tránh và để quan sát tha nhân, quan sát cuộc đời.
Sự an yên và cái mong muốn được làm gì đó trong đời này sẽ trở lại.
Và vì vậy, hạnh phúc.

10/04/2023

Chênh vênh.
Có lần, cũng vào trời mưa như này, mình với ông bạn đã hăng say nói về mục đích sống. Điều đó khiến mình mỗi lần hồi tưởng lại thấy ngây thơ không tả được. Nhưng đó là Nhật của hồi cấp 2 với mơ ước làm được gì đó cho đời.
Giờ đây, 25 tuổi, mình chỉ mong trúng được vé Vietlot rồi ngày ngày rong chơi nằm dài trên cát biển hay dựng lều trên đỉnh núi.
Thú thực, những thứ xa vời kia giờ không còn quá làm mình bận trí nữa.
Phải! Đúng là có những lần mong muốn được làm đẹp cho đời bỗng nhen nhóm, khi mình nhìn thấy sự bất công mà vài người mình mắt thấy tai nghe đang phải gánh chịu. Những sự đó chẳng có chi quan trọng, vì khi ngày mai đến thì đầu óc mình sẽ lại đặc một sự rỗng tếch. Và thực sự thì ngay cả chính mình cũng đang chịu sự bất công cay nghiệt khiến mình đôi lúc chỉ muốn được ngủ, được yên lặng ngồi một mình. Không muốn khẳng định bất kỳ điều gì, chẳng muốn giải thích, và cũng chẳng muốn chứng minh bất kỳ điều gì cả.
Hôm nay cũng là ngày mưa nữa.
Mình bỗng cảm thấy hài lòng. Không còn tiếng còi xe ồn ào mà thay vào đấy là những âm thanh hợp vọng của tiếng mưa.
Mình trầm tư, ngồi nghĩ lại những thứ mình đã làm, những lời nhận xét, những gì mình đã cố gắng vì người khác,... rồi tự tranh luận, tự giải thích, để cho mình mình hiểu.
Rồi dần dần thì cũng tới những câu hỏi cuối như, thế nào là đúng đắn? Ý nghĩa là gì? Mục đích là gì? Và mình có thể làm được gì?
Được một lúc thì mình bắt đầu nản, chẳng đi tới đâu cả nếu người ta cam kết thật chặt và cố gắng đi tới tận cuối con đường; Vì hình như nó vô tận.
Logic thì quá dễ dàng để follow, nhưng sẽ là con đường không dứt hoặc tự hồi quy.
Ví dụ về con đường không dứt (thường liên quan tới quan hệ nhân quả), đấy là những lần mình tự hỏi tại sao mình đã hành động như vậy? Nếu cam kết thật chặt thì sẽ hiểu rằng hành động là do vô thức và ý thức tạo thành, rồi ý thức và vô thức cuối cùng thực chất chỉ là ảo ảnh (do chẳng hề có cái gọi là free will) nên những gì mình đã làm rốt cuộc chỉ là một dòng chảy mà để truy ngược lại được nguyên nhân của nó là một điều bất khả.
Ví dụ về việc tự hồi quy (thường liên quan tới việc dự đoán): đấy là việc trả lời cho câu hỏi thế là là "tốt", "xấu".Nếu cam kết đi thật chặt và truy tận gốc dễ xem đâu là base của "tốt" hoặc "xấu" thì người ta sẽ dần thấy cái base đó vừa củng cố cái tốt lại vừa củng cố cái xấu (như là việc giúp người khác là tốt hay xấu chẳng hạn? thịt chó là tốt hay xấu? Hay là lấy vợ sớm là tốt hay xấu? mãi vẫn chẳng hiểu nổi base nằm ở đâu). Rồi cuối cùng thì người ta (nếu thật open-minded) thì sẽ hiểu thực chất tốt hay xấu chỉ giống như một label mà người ta gán, tốt xấu gì thì cũng đều là một phần của game, mà thiếu nó thì không chơi game được.
Nó ngầm hàm ý rằng cuộc đời này chẳng có đúng sai, phải trái. Cả 2 mặt đều quan trọng, cả hai mặt đều đáng củng cố. Và vì thế nên phải chăng mình nên chọn mình là một người tốt? hay một kẻ đê tiện? hay mặc kệ mấy khái niệm này? hay tự làm một diễn viên?
Và buồn cười là.
Ý nghĩa chỉ có thể phát hiện được dựa vào sự so sánh. Ví dụ nếu mỗi ngày đều ăn rất nhiều món xịn, thì việc cảm nhận được giá trị (ý nghĩa) của những bữa ăn đó chẳng thể nào bằng được việc bị nhịn đói 5 ngày rồi được vứt cho ăn cái bánh bao bị người ta dẫm nát. Và vì thế, sẽ khó để có thể cảm được sự yên bình của cái tĩnh lặng, nếu người đó chưa từng trải qua khúc bộn bề, đau đớn, dằn vặt,...
Vậy thì câu hỏi là. Liệu có thấy ý nghĩa không khi mình đã phát hiện ra việc "phát hiện ý nghĩa"?
Và tiếp đó thì cuộc đời của riêng mình sẽ phải làm gì?
Liệu mình có thực sự cần phải bước trên con đường đấy?
Đúng thật là hoang mang, mình cần thời gian.
Rồi khi nhìn lại bản thân, với những bất công, trăn trở, lo lắng. Mình lại tự an ủi mình bằng cách tự độc thoại lại con đường mà mình đã tư duy, để hiểu nào là ý nghĩa phát sinh từ sự so sanh, nào là mình đang chịu nhiều bất công, nào là vì vậy mình sẽ hiểu được cuộc đời này hơn người khác, nào là vì thế mình sẽ thấy được cuộc đời này ý nghĩa hơn,... Mình thấy con đường đó thật tích cực và phù hợp, vì tích cực đối với mình là tốt. Nhưng đôi lúc mình chạnh lòng, ghen tị và phẫn uất trước cuộc đời vô nghĩa này.
Và khi một người, do thiếu may mắn, phải chịu những nghịch cảnh, thì điều gì sẽ bù đắp cho nỗi tuyệt vọng và phẫn uất mà anh ta đã "ngẫu nhiên" phải chịu?
Chẳng còn gì bù đắp, vì cuộc đời sẽ chấm hết.
Chẳng còn lại gì.
Phải! Chẳng còn lại gì cả.
Vậy đúng là logic chẳng đưa tới đâu cả, mà quá logic lại làm lộ rõ những góc tối của cuộc đời.
Chỉ còn những tán cây này, được vun trồng trên đất rồi mặn mà chạy dọc khắp hành lang tôi đang ngắm nhìn.
Trời mưa, gió rồi âm thanh hợp vọng.
Thi thoảng có vài thằng khốn nạn chạy máy tháo bô đi ngang qua.
Tôi bực tức, nhưng rồi cũng cảm thấy hài lòng vì mưa vẫn rơi và gió vẫn thổi.
Đúng thật là phải cắt bỏ hết những cái hy vọng trong cuộc sống, để sống; thì mới có tâm thế sẵn sàng trước nghịch cảnh.
Phải hiểu thật sâu sắc cái hữu hạn của mọi thứ, cái hữu hạn của đời người, và cái chết thì mới thấu được cái rỗng tuếch của cuộc đời, của dòng chảy. Rồi từ đó mới hiểu được nỗi niềm của không chỉ mình và của rất nhiều kẻ khác cũng đang chênh vênh chưa tìm được bến đỗ an tâm của mình. Và rồi từ đó, người ta hiểu ngược lại được tâm thế bản thân, hiểu được thiên nhiên, hiểu được mối liên hệ, hiểu được cách ứng xử, và đạo của riêng cuộc đời mình.
Chẳng còn lại gì, nhưng còn lại tất cả.
Câu đấy chắc chẳng mấy ai hiểu được, hoặc phải chăng mình tỉnh như mơ?

[Review sách]Cuốn 1: Những bài học lịch sử - Will Durant---Về tác giả - về cuốn sáchThường thì khi đọc sử, người ta gặp ...
07/03/2023

[Review sách]
Cuốn 1: Những bài học lịch sử - Will Durant
---
Về tác giả - về cuốn sách
Thường thì khi đọc sử, người ta gặp những kiểu người viết sau:
1. Hơi điêu (bốc phét), giống như tam quốc của La Quán Trung vậy. Viết tiểu thuyết lịch sử nhưng số liệu hay tình tiết thì toàn suy ra.
2. Hơi "một màu", ví dụ lịch sử giáo khoa đọc chưa thấy bao giờ có trận nào thua hay sai lầm gì cả, trong khi ở quá khứ người ta có rất nhiều sai lầm.
3. Chỉ ghi đại ý, ví dụ như cuốn gì đó của Tư Mã Thiên
Nhưng với tay này thì viết rất hay, từ việc chọn tư liệu (cố gắng nhất để không thiên vị) tới việc sắp xếp nó, và cũng phải nói rằng ông này học triết rất đỉnh nên nghệ thuật kể truyện của tay này có phần rất cuốn và dễ học hỏi.
Cuốn sách này được viết ra khi ông đấy đang viết dở 12 tập sách về lịch sử, sau khi hoàn tất 11 bộ thì quyết định dừng lại để viết bộ cuối, ông và team đã đọc lại tất cả tác phẩm đã viết ra một lần nữa, để rồi họ ngần ngại, do dự và quyết định phải có 1 cuốn tổng hợp lại tất cả những gì được rút ra sau khi đọc 11 tập trước đó.
Để rồi tác giả phóng con mắt mình, nhìn thật rộng.
Để rồi thấy sự mong manh của mọi định chế, mọi tạo vật.
Để rồi hiểu cuộc sống của chính ông và những người khác, mong manh đến nhường nào.
Chương sách bao gồm 13 chương.
Chương 1: Do dự (cực đỉnh)
Chương 2: Lịch sử trái đất
Chương 3: Sinh học và lịch sử
Chương 4: Nồi giống và lịch sử
Chương 5: Tính cách và lịch sử
Chương 6: Luân lý đạo đức và lịch sử
Chương 7: Tôn giáo và lịch sử
Chương 8: Kinh tế và lịch sử
Chương 9: Chủ nghĩa xã hội và lịch sử
Chương 10: Chính phủ và lịch sử
Chương 11: Lịch sử và chiến tranh
Chương 12: Tiến bộ và suy tàn
Chương 13: Tiến bộ, liệu có thật sự tồn tại (cực phẩm)
---
Cuốn này là một trong những cuốn hiếm hoi mình gối đầu giường, phần vì nó quá đỉnh, phần vì mình lười đọc mà cuốn này lại có độ dày vừa phải.
Nhưng điểm hay của nó, đấy là mỗi lần đọc lại mình lại càng hiểu thêm được cuộc sống, rồi từ đấy hiểu mình hơn.

Video đã từng theo mình mỗi sáng trước khi dậy đi làm.DAVOS 2019 - Kỷ nguyên cách mạng công nghiệp lần thứ 4.
07/03/2023

Video đã từng theo mình mỗi sáng trước khi dậy đi làm.
DAVOS 2019 - Kỷ nguyên cách mạng công nghiệp lần thứ 4.

http://www.weforum.org/

Address


Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Nhatpp posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Shortcuts

  • Address
  • Alerts
  • Claim ownership or report listing
  • Want your business to be the top-listed Pet Store/pet Service?

Share