16/08/2021
| BÀI DỰ THI SỐ #037 - Trương Thị Mai
KHI CON LÀM MẸ
Khi con còn độc thân, con nghĩ mọi thứ thật đơn giản và chỉ toàn màu hồng. Rằng sau này con sẽ tìm được một công việc tốt, con sẽ nuôi mẹ rồi mới đi lấy chồng. Con sẽ tìm một người đàn ông thương con rồi chúng con sẽ có những em bé thật dễ thương và kháu khỉnh, chúng con sẽ cùng nhau nuôi lớn con cái và sẽ sống thật hạnh phúc. Chưa kịp báo hiếu cho bố mẹ thì con bắt đầu làm vợ, làm mẹ và xa gia đình mình. Con còn khiến mẹ phải lo lắng cho con nhiều hơn trước.
Khi con chuẩn bị làm dâu là lúc mẹ buồn nhiều nhất. Quê mình có tục trong ngày cưới thì "Cha đưa, mẹ đón", mẹ đi cùng sẽ không tốt cho con nên ngày cưới mẹ không đi cùng con về nhà chồng mà chỉ mình bố. Con đã từng mong ước sau này lấy chồng sẽ có bố và mẹ dắt tay con trao cho chồng con và dặn dò đủ thứ nhưng gần tới ngày cưới bố ốm cũng không vào tiễn con về nhà chồng được. Con đã khóc rất nhiều vì nghĩ tới lúc một mình con cô đơn ở một nơi xa lạ. Mẹ lo cho con nhưng sợ con tủi thân nên mẹ đồng ý đi cùng con trong ngày hôn lễ nhưng mẹ chỉ đi sau con chứ không ngồi cùng con.
Ngày đưa dâu mẹ chẳng cười, mắt mẹ buồn lắm. Đêm đó mẹ không ngủ, mẹ khóc. Vì nhiều lí do nên mãi tới ngày cưới các bố mẹ mới biết nhà nhau nên khi đến nơi mẹ còn buồn và lo lắng nhiều hơn vì nhà chồng con ở xa quá. Lúc tất cả mọi người về hết là lúc con thấy cô đơn và trống trải nhất, con đã khóc suốt ngày hôm đó.
Khi con làm dâu, con mới hiểu tại sao mẹ hay la con và không còn dỗi mẹ mỗi khi bị la nữa. Là khi con phải xa gia đình, phải tập làm quen với nơi ở mới, gia đình mới, phong tục mới và vô vàn những điều khác. Là phải tự làm mọi thứ chứ không thể lười như khi ở với mẹ, sẽ không ai kế bên nhắc nhở con từng điều nhỏ nhặt nhất. Làm gì cũng phải để ý trước sau vì con đã lớn không còn là trẻ con nữa. Trước đây khi chưa có gia đình, con chỉ thích cùng chồng con đi chơi, nhưng giờ con chỉ mong được về thăm mẹ. Lấy chồng xa lễ tết khó được về nhà, nhớ nhà, nhớ mẹ lắm mẹ ơi.
Khi con bắt đầu làm mẹ, là khi con biết con mang trong mình thiên thần bé nhỏ. Con chẳng biết gì cả, cũng chẳng chịu để ý điều gì, làm gì cũng phải để mẹ nhắc. Từ việc kiêng cữ, chuẩn bị đồ đi sinh hay ăn uống mẹ cũng đều lo lắng cả. Con mới chỉ mang bầu lần đầu, chỉ đi làm ngày 8 tiếng, về nhà chỉ cần nghỉ ngơi không phải làm gì, mới chỉ nghén nhẹ mà sao mệt mỏi quá. Thế mà mẹ đã mang bầu tới 8 lần, sinh và nuôi lớn được tất cả chúng con. Vất vả là thế nhưng mẹ chưa từng than thở gì cả. Vẫn kể chúng con nghe hành trình sinh nở phi thường của mẹ.
Ngày con sinh 1 mình con lên phòng chờ sinh từ tối tới chiều ngày hôm sau, cứ lớp người này vào rồi lại đi chỉ mình con cứ nằm ở đấy đợi. 2 mẹ và chồng con phải đợi ở hành lang suốt đêm, trời lạnh, lo lắng cũng chẳng ai ngủ được. Con ở trong phòng chỉ hồi hộp mà không biết ngoài kia mẹ và cả gia đình đang lo lắng cho con. Khi chồng con nghe tin không vui từ một người bạn, 2 mẹ lo gọi bố thắp nhang cầu ông bà phù hộ. Cả nhà ai cũng hoảng lắm. Khi nghe tin con mổ còn lo lắng nhiều hơn, chỉ khi có tin nhắn bệnh việc gửi về mới thở phào nhẹ nhõm.
Khi con tập làm mẹ, là khi em bé đã an toàn và bình an bên cạnh con. Khi đó con mới bắt đầu tìm hiểu và học hỏi mọi thứ. Con tìm hiểu từ Internet chứ chẳng chịu nghe lời mẹ. Mới sinh xong không nhét bông vào tai, không chườm bụng, chỉ mặc đồ cộc tay, không chịu nằm nghỉ, hay cầm điện thoại và không mang vớ thế nên bây giờ mắt mỏi, chân tê buốt, tai ù và hay đau lưng. Giờ con mới chịu nhận những thứ mẹ chỉ cho con đều là muốn tốt cho con cả. Những ngày đầu sau sinh, vì đau vết mổ nên con chẳng làm gì được, vì con ở cùng bà nội Lucky nên mẹ chỉ tranh thủ qua giặt giũ và mang cơm cho con. Cả 2 mẹ đều không để con phải đụng vào nước vì sợ sau này sẽ tê buốt tay khi trời trở lạnh, thế mà con được cữ tận mấy tháng đầu. Chỉ tới khi 2 mẹ về quê con mới phải tự làm mọi thứ.
Rồi khi con đi làm, không ai trông Lucky, chồng con ở nhà thay con trông. Khi đó mới thấy khó khăn và vất vả nhiều thứ. Mẹ lại để mình bố ở nhà vào giúp con trông cháu. Cả đời mẹ nuôi con rồi bây giờ lại lo cho cháu. Em bé của con khó nên mẹ vất vả nhiều. Mẹ chăm Lucky bằng kinh nghiệm nuôi chúng con, còn con thì học theo những phương pháp mới. Nhiều lúc con cãi mẹ làm mẹ buồn. Con biết là vì mẹ lo lắng cho con và cho cháu nhưng do cách biệt nhiều thế hệ nên cách chăm sóc sẽ khác nhau. Hiểu thì hiểu vậy nhưng con vẫn cứ cãi mẹ nhiều lắm. Mẹ cho con xin lỗi, con không cố ý đâu.
Người ta thường nói có con mới hiểu lòng cha mẹ, điều đó giờ con mới thấy đúng. Sinh con đã khó, chăm con, nuôi dưỡng con nên người còn khó hơn. Có thêm 1 em bé là thêm nhiều nỗi lo mới. Thế mà con vẫn vô tư và ỉ lại vào mẹ. Con thường hay bảo sao mẹ không nghỉ ngơi mà cứ đi làm, nhưng con đâu biết nghỉ làm thì lấy gì nuôi con. Con thường la mẹ cứ tiết kiệm, giữ những thứ cũ làm gì nhưng nhờ thế mà mẹ nuôi lớn được chúng con đấy. Trước đây cứ nghĩ sinh em bé tự ăn tự lớn nhưng thực tế lại khác xa. Thế nên con vẫm cảm phục và biết ơn mẹ, mẹ luôn là siêu nhân trong mắt con.
Con có thể nói lời yêu với 1 người lạ nhưng lại ngượng ngùng khi nói lời yêu mẹ. Nhiều lúc con đã tự giận mình vì trước đây đã không nghe lời mẹ, không ở cạnh mẹ nhiều hơn. Giờ con đã có gia đình, có con của con, con không có nhiều thời gian dành cho mẹ nữa, muốn được đưa mẹ đi chơi, ôm mẹ ngủ với con bây giờ khó quá.
Con không biết làm gì để báo đáp ơn của mẹ. Con sẽ cố gắng sống thật tốt, thật hạnh phúc để mẹ không phải lo lắng cho con. Mẹ sẽ thấy con gái của mẹ luôn vui vẻ, vì vậy mẹ hãy sống thật vui và thật hạnh phúc nhé. Con luôn cầu mong cho mẹ mạnh khoẻ và bình an. Con yêu mẹ!