Dưa Hấu Bạc Hà

  • Home
  • Dưa Hấu Bạc Hà

Dưa Hấu Bạc Hà Trang này lập ra để đăng truyện Linh Dị, hoặc ngôn tình :)
Thêm nữa để bán linh phù, xem tarot.
(1)

THIÊN KIM THẬT - GIẢ! (P5/5)Tác giả: 小尘Đề cử: Xoài chua không lắcEditor: Dưa Hấu Bạc Hà13Sau khi thương lượng, th i th ể...
13/07/2024

THIÊN KIM THẬT - GIẢ! (P5/5)
Tác giả: 小尘
Đề cử: Xoài chua không lắc
Editor: Dưa Hấu Bạc Hà

13

Sau khi thương lượng, th i th ể tôi vẫn là để bố mẹ mang về nhà, tôi cũng đi theo bọn họ bay về đó.

Mẹ tôi khóc suốt dọc đường về nhà, bà ngất xỉu vài lần trong lòng bố tôi.

Bố tôi vẫn là người giữ được bình tĩnh nhất ở đây, mặt ông cau lại suốt cả dọc đường không thấy giãn ra chút nào.

Tôi không biết ông đang nghĩ gì, nhưng khi nhìn thấy ông ấy an ủi mẹ tôi, hốc mắt ông cũng có chút đỏ hoe.

"Mẹ, mẹ ngủ một chút đi, nếu cứ như vậy sẽ..."

"Ngủ cái gì mà ngủ! Ngưng Ngưng mất rồi, con là anh của con bé, sao con có thể ngủ được cơ chứ?"

Mẹ tôi đột nhiên nhìn Hạ Vũ hét lên, hét xong bà lại úp mặt khóc: "Trước đây tôi đã làm gì với con bé vậy, tôi còn bắt con bé hiến một quả thận, con bé lúc đó đau lòng biết bao."

Hạ Vũ bị mẹ tôi mắng mà không biết làm sao, sắc mặt trắng bệch, lại không dám mở miệng nói nữa.

Anh ta cũng mới biết tôi được ba tháng, anh ta lại là người thân thiết có cùng dây rốn nối vào người mẹ như tôi, đối với cái ch et của tôi, anh ta cũng có thể sẽ có chút áy náy, nhưng có lẽ cũng chẳng có nhiều thương tâm.

Cũng không hiểu sao sau khi mẹ tôi mắng anh ta như thế, tôi lại cảm thấy mắt mình đỏ hoe.

Nếu là trước đây, nếu nhìn thấy bọn họ như vậy tôi có lẽ sẽ thấy vui vẻ, rốt cuộc cũng có người quan tâm đến tôi rồi.

Nhưng hiện tại, tôi chỉ cảm thấy bọn họ ra vẻ như vậy thật là ghê tởm.

Rõ ràng là bọn họ không cần tôi trước.

Khi biết tôi là con đẻ của bọn họ, bọn họ vẫn mở miệng ra xin tôi một quả thận, hiện tại ở đây diễn cảnh đau khổ làm gì cơ chứ?

Tôi còn chưa khóc, họ dựa vào cái gì mà khóc?

Tôi không khóc, chỉ là có chút nước tràn ra từ khóe mắt, không phải tôi khóc!

14.

Về đến nhà, mẹ bảo bố tổ chức cho tôi một tang lễ long trọng. Ông chưa kịp chuẩn bị tang lễ, thì email tôi soạn trước đây đã được gửi vào hòm thư của ông.

Trong thư, tôi kể cho họ nghe mọi chuyện từ lúc Hạ Lâm Lâm bắt đầu bắt nạt tôi.

Tôi cũng nói với họ sau khi ca phẫu thuật hoàn thành, cô ta vẫn như cũ, ở đằng sau lưng họ bắt nạt tôi.

Tôi nói cho bọn họ biết, Hạ Lâm Lâm nói với tôi: "Việc bà tôi ch et cũng là do cô ta cố ý. Tại biệt thự bà tôi ở, cô ta nuôi một con chó ngao Tây Tạng, mà bà tôi thì sợ chó, bị con chó kia đuổi cắn cho nên mới bị xe đâm ch et.

Cũng trong bữa tiệc khỏi bệnh, cô ta đem tôi cầm t ù ở nhà xác, là muốn ngăn cản bố mẹ công bố thân phận của tôi.

Cuối cùng, tôi nói cho bọn họ biết:

"Làm con gái của bọn họ quá đau khổ, nếu có thể tôi hy vọng rằng mình và bọn họ không có lương duyên."

Không có tha thứ hay không, tôi chỉ đơn giản là không muốn phải gặp bọn họ nữa.

Xem xong email đó, mẹ tôi bật khóc, tay bố tôi run rẩy, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính một lúc cũng không ngừng.

Hạ Vũ cũng nhịn không được mà khóc thành tiếng: "Tại sao? Con bé tại sao? Cứ nói thẳng cho chúng ta biết không phải là được rồi sao? Tại sao lại dùng phương thức này..."

Hồn phách tôi lơ lửng bên cạnh anh ta, nhịn không được mà muốn cười to.

Mặc dù ma không thể cười, nhưng tôi lại rât muốn cười.

Lúc mới gặp bọn họ, chẳng phải tôi đã nói với bọn họ rồi sao? Chính là do bọn họ không chút do dự mà che chở Hạ Lâm Lâm, một câu của tôi nói bọn họ đều không tin.

Nếu bọn họ có tin tôi một câu, tôi sẽ không có kết cục như này.

Bọn họ nói bọn họ là người thân của tôi, cho tôi hy vọng về tình cảm gia đình nhưng lại hết lần này đến lần khác lại lấy dao mà đ âm vào tim tôi.

Tôi từ bỏ rồi, từ bỏ đoạn thân tình này, từ bỏ bố mẹ, cả anh trai, tôi cũng không cần. Tôi chỉ cầu mong có thể cùng với bà sống nương tựa lẫn nhau bình thường qua ngày.

Nhưng bọn họ lại ép buộc tôi phải ch et.

15

Hạ Lâm lâm bị kết án tù chung thân, là do bố tôi nhờ cậy quan hệ.

Ngày đó ông đi gặp Hạ Lâm Lâm, Hạ Lâm Lâm lại khôi phục bộ dạng bình thường, cô ta khóc lóc xin lỗi.

"Con biết là bố thương con mà, về sau con sẽ hiếu kính với bố, cầu xin bố bỏ thêm tiền để cứu con ra ngoài đi, mỗi ngày ở đây con đều gặp ác mộng..."

"Con sẽ không được ra ngoài."

Bố tôi ngắt lời nói của cô ta, trên mặt là bộ dạng lạnh lùng không có chút ấm áo nào: "Con phải gánh lấy tội lỗi bản thân mình đã phạm phải, ngày ngày dày vò gặm nhấm nó trong bóng tối."

Lúc ông rời đi, thậm chí không thèm liếc mắt nhìn Hạ Lâm Lâm một cái nào.

Không chỉ mỗi Hạ Lâm Lâm, tất cả bọn họ đều sẽ phải ân hận, day dứt hết cuộc đời này.

Từ sau khi tôi mất, mẹ tôi cả ngày buồn rầu không vui. Bà năn nỉ cô tôi thật lâu, mới có thể mua lại ngôi nhà trước đây tôi và bà tôi từng sống, sau đó dọn vào ở.

Bà mới vào nhà đã không nhịn được liền khóc.

Ở trong mắt của người giàu có như bà ấy, chỗ ở của tôi và bà tôi đến ổ chó cũng không bằng.

Sau khi bố mẹ nuôi tôi mất, tôi chính là ở nơi này, sinh sống 5 năm, mà 5 năm này bọn họ nâng niu Hạ Lâm Lâm trong lòng bàn tay, làm cô ta như công chúa mà yêu chiều.

"Ngưng Ngưng là do mẹ không tốt, để con nhiều năm khổ sở như vậy, nếu sớm đưa con về nhà thì tốt rồi!" Bà cầm cái ảnh duy nhất còn sót lại của tôi, khóc không thành tiếng.

Tôi lơ lửng giữa không trung, nhìn bà không ngừng rơi nước mắt, chỉ cảm thấy phiền chán.

Sau khi tôi về nhà, các người cũng đâu có yêu thương tôi, đến khi tôi ch et rồi, mấy người có hối hận thì có ích gì chứ?

Nhưng hình như bà ấy thích như vậy, ngày ngày ôm vật cũ của tôi khóc, rất nhanh mắt bà cũng nhìn không còn rõ nữa.

Hạ Vũ thấy tinh thần của bà không được bình thường, chỉ có thể sống cùng bà tại nhà đó, ai ngờ ở đó lại xuất hiện một con rắn độc, cắn bị thương một chân của anh ta.

Bố tôi chỉ có thể dùng vũ lực để đưa họ về nhà.

Chuyện này đã khiến ông rất hao tâm tổn sức, kết quả là dự án mới của công ty bị lộ. Trực tiếp bị chính phủ cấm hoạt động.

Trong một đêm nhà họ Hạ liền phá sản, ngay cả nhà cũ cũng đều bị mang đi thế chấp.

Bọn họ đành phải dọn về căn nhà cũ của tôi cùng bà ở, mẹ tôi lúc này vẫn cứ ôm di ảnh của tôi vừa khóc vừa cười.

Hạ Vũ không chịu nổi, hướng mẹ tôi mà mắng: "Con bé đã ch et! Đã ch et rồi! Mẹ còn muốn tra tấn mọi người đến khi nào nữa!"

"Đến ch et! Đến khi mẹ ch et mẹ cũng phải đi theo con bé! Mẹ sẽ không bao giờ để người khác bắt nạt con gái mẹ nữa!" Mẹ tôi hét lên.

"Điên rồi! Mẹ đúng là điên rồi! Có phải mẹ muốn chôn cả nhà chúng ta cùng đứa con gái đã ch et đó của mẹ không hả?" Hạ Vũ phẫn nộ đáp cái cốc xuống đất, tông cửa xông ra ngoài.

Bố tôi ngồi dưới đất không nói lời nào. Buổi tối, ông dùng nốt hai trăm tệ cuối cùng làm một bàn đồ ăn, ông còn nấu một nồi gà hầm.

Sau khi nồi canh đã được, ông đem một gói thuốc chuột đổ vào.

Tôi lơ lửng trong không trung, nhìn bọn họ quây quần ngồi ăn canh, tâm tình phức tạp.

"Trong phòng toàn là giấy khen, đứa trẻ Ngưng Ngưng này cũng giỏi đấy..."

Bố tôi bắt đầu câu chuyện trước, nhưng nói đến một nửa, lại đột nhiên im bặt.

Ông ấy ngoài việc nhìn lên tường thấy giấy khen để đoán được tôi giỏi ra, ngoài ra lại không biết gì về tôi cả.

Mẹ tôi cùng Hạ Vũ cũng sửng sốt, ánh mắt lóe lên nhưng lại không nói lên lời.

Lúc này bọn họ mới phát hiện ra, sau khi cùng tôi nhận người thân, bọn họ chưa có thời gian dành cho tôi.

16.

Tôi nhìn vẻ mặt xấu hổ của bọn họ, lại nhìn thấy bọn họ bị chất độc phát tác, linh hồn tôi cũng dần trở nên mờ nhạt.

Miệng mẹ tôi sùi bọt mép, nằm trên đất run rẩy, trong miệng còn kêu "Ngưng Ngưng" không ngừng.

"Ngưng Ngưng là con sao?"

Lúc sắp ch et, bà đột nhiên nhìn về phía tôi, khó nhọc đưa tay ra: "Mẹ đến với con đây, mẹ nhất định sẽ yêu thương con thật nhiều."

"Không cần."

Tôi hung tợn trừng mắt nhìn bà: "Cho dù có ch et thì cũng đừng tới tìm tôi! Tôi nói rồi, về sau đừng gặp lại nữa."

Những người làm tổn thương tôi, đặc biệt lại còn là bố mẹ đẻ của tôi, bọn họ lại càng làm tôi đau khổ nhiều hơn.

Tôi không tha thứ, vĩnh viễn sẽ không bao giờ tha thứ.

Kiếp sau, tôi cũng chỉ mong có thể làm cháu của bà tôi, mong tôi có bố mẹ yêu thương tôi.

Nhưng, sẽ không phải là bọn họ nữa.

THIÊN KIM THẬT - GIẢ! (P4)Tác giả: 小尘Đề cử: Xoài chua không lắcEditor: Dưa Hấu Bạc Hà11.Đúng là tôi đã tự cứu lấy mình, ...
11/07/2024

THIÊN KIM THẬT - GIẢ! (P4)
Tác giả: 小尘
Đề cử: Xoài chua không lắc
Editor: Dưa Hấu Bạc Hà

11.

Đúng là tôi đã tự cứu lấy mình, nhưng tôi vẫn ch et.

Hồn của tôi lơ lửng trong bữa tiệc này, có lẽ nó phải có mục đích, chỉ là tôi đã quên mất rồi.

Trên màn hình lớn sân khấu chiếu từng ảnh một về cuộc chiến với bệnh tật của hạ Lâm Lâm, hình ảnh thật cảm động, khiến mọi người đều rơi nước mắt.

Tôi lơ lửng bên cạnh mẹ, nhìn bà khóc đến mức không kiềm chế được, ngay cả mắt bố tôi và Hạ Vũ cũng đỏ ửng.

Bảo bối của bọn họ sử dụng thận của tôi mà khỏi bệnh, sống cuộc sống mới, bọn họ chắc hẳn là vui mừng lắm!

Hạ Lâm Lâm được người dẫn chương trình gọi tên, cô ta đi lên sân khấu, lệ rơi đầy mặt lại mang theo niềm vui khó tả lên nói lời cảm ơn đến với mọi người.

Cô ta cảm ơn bố mẹ yêu thương, cảm ơn anh trai đã giúp đỡ, cảm ơn bạn bè đã quan tâm.

Cô ta cuối cùng cảm ơn chính bản thân mình vì đã kiên trì đã chiến đấu với bệnh tật của mình mà không bỏ cuộc.

Khi Hạ Lâm Lâm đang dõng dạc hùng hồn phát biểu, vẻ mặt của mẹ tôi đột nhiên cứng đờ.

Bà quay sang nhìn về phía micro phụ đặt ở bên sân khấu, rồi vô thức lấy điện thoại ra.

Tôi nhìn thấy trên màn hình của bà là số điện thoại của tôi, nhưng tất nhiên không gọi được rồi.

Bởi vì khi Hạ Lâm Lâm đang rơi lệ đầy mặt miêu tả cuộc chiến đấu với bệnh tật của mình, thì màn hình phía sau chiếu lên một cái bệnh viện bỏ hoang.

Từ một góc nhìn tối tăm, có thế nhìn thấy đó là một nhà xác cũ của một bệnh viện bỏ hoang, có một cô gái gầy gò đang đội mũ trùm đầu khóc, cả người co ro trong góc.

"Cái gì thế này?"

"Đây là ai? Đây là người bị bắt cóc sao? Hay là bọn họ quay video?"

"Nhà xác à, sao lại đáng sợ như vậy? Nhìn phản ứng của cô gái đó kìa, chân thực quá!"

Trong lúc nhất thời, mọi người đều đưa tầm mắt về phía màn hình lớn.

Hạ Lâm Lâm đột nhiên xoay người, nhìn thấy hình tôi, cô ta hét lên một tiếng và ngồi bệt xuống đất.

Tất cả mọi người trợn tròn mắt, ngay cả bố tôi và Hạ Vũ cũng đều khiếp sợ đến mức sững sờ tại chỗ, thậm chí đã quên luôn việc phải tắt màn hình.

Mà giờ phút này, hình ảnh tôi vẫn đang hoảng sợ la hét chói tai, từ lúc bắt đầu còn lo sợ và co rúm người lại, cho đến lúc bị bức đến phát đi ên, ra sức mà xé rách chiếc mũ chùm đầu.

"Đây là một video trên mạng, tài khoản này có tên là 'Tiếng hét trong đêm tối'. Tài khoản này thường đăng những video về phản ứng căng thẳng khủng khiếp, tài khoản này có hơn sáu vạn fan theo dõi!"

Lúc này đột nhiên có người lên tiếng.

Sau khi nghe anh ta nhắc nhở, mọi người nhanh chóng lấy điện thoại di động ra bấm tìm tài khoản đó xem.

Không chỉ có mỗi video này, trên đó còn có rất nhiều video đã đăng trước đó.

Cùng cái mũ đội đầu, cùng cái thanh âm hét chói tai, cùng một con người.

Nhưng lại ở nhiều nơi khác nhau, có ở trường học bỏ hoang, ở những tòa nhà xây dựng chưa hoàn thành, có cả bệnh viện đổ nát, tôi ở trong bóng tối hét lên trong cơn hoảng loạn, tự làm tổn thương bản thân, thậm chí mất khống chế.

Tôi nhìn chăm chăm vào màn hình, những ký ức đã mất dường như bắt đầu quay lại, nhưng vẫn còn rất mơ hồ.

Tôi tưởng lý do mình đến nơi này, là bởi vì mình không cam lòng, ch et không nhắm mắt, nhưng video này là do ai chiếu lên?

Mẹ tôi sợ đến mức mặt trắng bệch, bà phải đưa tay ra nắm lấy cánh tay bố tôi, gần như đứng không vững.

"Chồng à, ông xem mặt người đó... Có phải có chút quen mắt không?"

Giọng bà lúc này vô cùng run rẩy.

Vẻ mặt của bố tôi cũng có chút khó coi tới cực điểm, đôi mắt ông nhìn chằm chằm vào hình ảnh trên màn hình lớn.

Không đợi ông trả lời lại, hình ảnh tôi đột nhiên kéo mũ trùm đầu xuống, lộ ra khuôn mặt khiến bọn họ vô cùng khiếp sợ.

"Ngưng Ngưng!"

Mẹ tôi kinh hãi hét lên một tiếng, ngay sau đó cơ thể bà mềm nhũn, ngã xuống đất.

Hạ Vũ vội vàng đỡ lấy mẹ tôi, vẻ mặt anh ta cũng lộ rõ sự khiếp sợ: "Chuyện gì đang xảy ra thế này, sao Đường Ngưng lại có thể bị người ta cầm t ù mà quay chụp loại video này."

Trên màn hình, quần tôi đã ướt đẫm, tôi như trò hề trước mặt mọi người.

"Hạ Lâm Lâm, tôi sẽ không tha thứ cho cô! Cô là đồ ác quỷ!"

"Tôi đã cho cô quả thận của mình rồi, tại sao cô vẫn không buông tha cho tôi?"

"Cô hại ch et bà của tôi, rồi cô sẽ gặp báo ứng, a a a cứu mạng."

Trên màn hình, tôi liều mạng điên cuồng gào thét, tôi điên cuồng tìm kiếm lối ra, nhưng cửa chính đã bị khóa lại, cửa sổ cũng là loại cũ rỉ sét.

Tôi điên cuồng đâm đầu vào sửa sổ, đập thẳng đầu vào kính.

Nước mắt, sự hoảng sợ và tuyệt vọng bao trùm lấy khuôn mặt tôi.

Trước khi đăng video lên, thường Hạ Lâm Lâm sẽ cắt xóa những thông tin cá nhân mà tôi đã tiết lộ trong cơn hoảng loạn.

Nhưng video đang phát này lại là video gốc!

Không có bất kì filter gì che lấp, cũng không hề cắt đi đoạn âm thanh nào.

Lúc này đây, đến lượt Hạ Lâm Lâm hoảng sợ hét lên.

"Sao có thể! Thật sự là Ngưng Ngưng ư? Sao có thể!" Mẹ tôi hoảng sợ mà trợn mắt kinh hãi.

Hạ Vũ cũng bị video này dọa cho sợ hãi, sững sờ tại chỗ một lúc lâu không nói nên lời.

"Lâm Lâm, con đã làm cái gì vậy? Ngưng Ngang đâu?" Bố tôi đột nhiên xông lên sân khấu.

"Con không biết, con không biết."

Hạ Lâm Lâm liều mạng lắc đầu, ánh mắt hoảng loạn nhìn về phía mẹ tôi: "Mẹ à, con không biết gì cả, chị Ngưng Ngưng chắc là đang muốn gài bẫy con."

Mẹ tôi trước giờ vẫn luôn bảo vệ cô ta vô điều kiện, nhưng hiện tại, ánh mắt bà nhìn về phía Hạ Lâm Lâm lại giống như ánh mắt kinh hãi trước đây bà nhìn tôi.

Tôi lơ lửng giữa không trung, nhìn thấy phản ứng của bọn họ, nhìn nội tâm bọn họ bị giằng xé làm tôi không nhịn được cười lớn.

Nhìn đi, nhìn đi!

Mấy người nhìn đi, đây là đứa con gái mấy người nâng niu trong lòng bàn tay đó!

Mở to đôi mắt của mấy người ra mà nhìn đi, cô ta mới là cái loại ác quỷ.

Bố tôi cuối cùng cũng bình tĩnh lại, ông cũng nhanh chóng phát hiện ra vị trí trong video: "Là tòa nhà bỏ hoang của bệnh viện Hải Thành, nhanh, nhanh cho người đi tìm."

Đúng lúc này, trên màn hình chiếu cảnh tôi hét lên và đập vỡ được một mảng kính, theo quán tính, cả cơ thể tôi cũng lao theo ra ngoài.

"Không, không được..."

Mẹ tôi đột nhiên hét lên một tiếng chói tai, bà nhìn chằm chằm vào phía màn hình, sau đó bất lực nhìn tôi rơi từ tầng 5 rơi xuống, đập đầu xuống nền bê tông.

Máu chảy đầy đất, thậm chí cả não cũng phọt ra ngoài.

Tôi đã ch et, trong lúc không chịu nổi, đầu tôi đã làm vỡ cửa sổ, lại vô ý ngã ch et.

Nhìn thấy video chiếu hình ảnh của chính bản thân mình, đến bản thân tôi cũng không nhịn được mà nhíu mày.

Quả là cái ch et quá bi thảm.

"A... con của tôi! Mẹ tôi buột miệng thốt ra câu này, sau đó bà ngất đi.

Mọi người xung quanh đều sửng sốt, chưa kịp lấy lại tinh thần, lại bất ngờ nghe thấy tiếng hét của mẹ tôi, bọn họ kinh ngạc xoay người lại.

"Cái gì con, con nào?"

"Chẳng nhẽ cô gái trong video kia là con cái nhà họ Hạ ư?"

"Chuyện này rốt cuộc là bị sao vậy?"

Mọi người nghị luận sôi nổi, nhưng hiện tại bố tôi và Hạ Vũ đã không còn rảnh rỗi để quan tâm đến người khác nữa rồi.

Trong khi bọn họ đang đỡ lấy mẹ tôi, thì một người phụ nữ cùng mấy vị cảnh sát tiến vào.

Người phụ nữ đó... là cô của tôi!

12.

Tôi nhớ ra rồi!

Sau khi tôi bị đám chị em của Hạ Lâm Lâm kéo đi, tôi đã nhắn tin cho cô tôi, cầu xin bà ấy cứu tôi.

Cô tôi làm việc tại khoa thông tin của bệnh viện Hải Thành, nhất định là có thể kịp thời tìm thấy tôi.

Thời gian trước đây, khi còn ở nhà họ Hạ, tôi đã nhân cơ hội lấy được điện thoại của Hạ Lâm Lâm, tìm được mật khẩu của tài khoản 'Tiếng hét trong đêm tối', sau đó lại lén tải thêm phần mềm truyền tải thông tin sang máy của cô tôi, chỉ cần Hạ Lâm Lâm có quay video thì đều sẽ được gửi đến máy bà ấy.

Mà lúc tôi gửi tin nhắn cho bà ấy, video cũng được chuyển qua.

Trên thực tế, tôi đã chuẩn bị thu thập chứng cứ về chuyện này, tôi đã sớm chuẩn bị rồi, nhưng bởi vì tôi sợ bọn họ sẽ làm hại bà của tôi, nên mới chưa dám công bố. Thế nhưng giờ bà tôi đã mất rồi, tôi liền không còn lo lắng gì nữa.

Lần này, tôi sẽ đem chứng cứ này kiện Hạ Lâm Lâm ra tòa.

Nhưng tôi lại không chờ được đến lúc mà cô tôi đến cứu tôi.

Lúc Hạ Lâm Lâm để tôi trong nhà xác kia, đã sử dụng máy biến giọng để bắt chước giọng nói của bà tôi liên tục gọi tôi. Dưới sự kích thích mạnh mẽ của bọn họ, tôi đã làm vỡ cửa sổ và vô tình rơi xuống dưới.

Cô tôi báo cảnh sát, sau đó trà trộn vào bữa tiệc, lợi dụng chuyên môn của mình và đưa video chiếu lên màn hình.

Lúc thi thể tôi được mang đi, tôi đã t ử vong được bốn giờ.

Nói cách khác, trước khi bữa tiệc của nhà họ Hạ bắt đầu, tôi đã mất trước đó hai tiếng rồi.

Hạ Lâm Lâm sau khi nhìn thấy tôi nhảy lầu liền bị dọa sợ hãi đến mức choáng váng, khi cảnh sát thẩm vấn cô ta, ánh mắt của cô ta vẫn luôn đờ đẫn.

"Đường Ngưng đã ch et là do các người bức t ử cô ấy! Tôi sẽ bắt các người phải trả giá bằng mạng sống cho con bé! Để mấy người không được ch et t ử tế."

Cô tôi mắt đỏ hoe, hung tợn trừng mắt nhìn mọi người trong nhà họ Hạ: "Cái thể loại bố mẹ c hó má nhà các người, các người đã nuôi con bé được một ngày nào sao? Dựa vào cái gì mà bắt con bé phải đưa một quả thận để báo đáp các người chứ? Các người xứng với điều đó sao?"

"Con bé mới bao tuổi, các người lại lấy thận của con bé! Các người quả thực không phải người! Cả nhà các người đều không phải con người!"

Cô tôi hết sức kích động, nếu không phải là có cảnh sát giữ lại, bà ấy dường như muốn xông lên combat với cả nhà bọn họ.

Ở trong trí nhớ của tôi, sau khi bố mẹ tôi mất, bà ấy luôn đối xử với tôi lạnh lùng, tôi không nghĩ bà ấy lại vì tôi mà tức giận đến vậy.

Tôi lơ lửng bên cạnh bà ấy, nghi hoặc nhìn bà ấy, không thể không thừa nhận tôi có chút cảm động rồi.

Mà lúc này, bố mẹ tôi cùng anh trai bị bà ấy mắng đến mức không dám ngẩng đầu, mẹ tôi thì càng khóc đến mức không đứng dậy nổi.

"Tôi đã làm gì thế này! Tôi đã làm gì thế này!"

"Thật xin lỗi, Ngưng Ngưng là mẹ có lỗi với con!"

"Là do mẹ không tin lời con nói, là mẹ sai rồi, cầu xin con, con đừng ch et có được không?"

Bà ấy ghé vào th i th ể tôi khóc rống lên.

Tôi lơ lửng giữa không trung, nhìn bà ấy khóc tưởng như muốn mất đi nửa cái mạng, đột nhiên lại không hiểu sao bà ấy lại tỏ ra như vậy.

Rõ ràng bà luôn đối xử với tôi lạnh lùng, trong mắt bà lúc nào cũng chỉ có Hạ Lâm Lâm, vậy sau khi tôi c het rồi lại tới biểu hiện ra tình cảm mẹ con sâu đậm như vậy để làm gì?

Là bởi vì bị cô tôi mắng đến áy náy ư?

Có cần thiết không cơ chứ?

Bà như thế lại càng khiến tôi khó chịu.

Haiz, tôi đã là ma rồi, vậy mà vẫn còn cảm thấy khó chịu.

"Mẹ, mẹ đừng như vậy."

Hạ Vũ muốn đỡ bà dậy, nhưng lại bị bà hất ra.

"Đều tại con, là tại con luôn luôn nói Ngưng Ngưng cái này không tốt, cái kia cũng không tốt, mẹ mới vô thức rời xa con bé! Hiện tại con bé đã ch et rồi, con đã hài lòng chưa?"

Hai mắt bà đỏ bừng, oán hận mà trừng mắt nhìn Hạ Vũ.

Hạ Vũ sửng sốt, hơi há mồm nhưng lại không biết phải nói gì.

"Là...Lâm Lâm nói với con, Đường Ngưng học cùng lớp với nó..."

Lúc này Hạ Lâm Lâm vừa từ phòng thẩm vấn ra, mẹ tôi đột nhiên đứng vọt dậy, chạy qua chỗ cô ta.

"Hạ Lâm Lâm là mày! Là mày vẫn luôn bắt nạt Ngưng Ngưng, tất cả điều con bé nói là sự thật, có phải hay không?" Mẹ tôi hung tợn trừng mắt nhìn cô ta.

Hạ Lâm Lâm lảo đảo, cô ta chưa kịp nói gì thì vị cảnh sát đứng bên cạnh đã mở miệng nói trước:

"Căn cứ vào lời thú nhận và chứng cứ, Hạ Lâm Lâm đã bắt nạt Đường Ngưng được hơn một năm rồi. Các video được tài khoản 'Tiếng hét trong đêm tối' quay đều là video Đường Ngưng bị Hạ Lâm Lâm giam giữ người trái phép..."

"Hạ Lâm Lâm, sao mày có thể đối xử với con bé như vậy?"

Mẹ tôi điên cuồng lao đến, tát ‘bốp' một cái lên mặt Hạ Lâm Lâm.

"Con bé cho mày một quả thận, là con bé đã cứu mạng mày."

"Nhưng cũng là cô ta muốn cướp đi hết mọi thứ của con."

Hạ Lâm Lâm đột nhiên gầm lên, cô ta so với mẹ tôi cao hơn một cái đầu, đột nhiên cô ta cúi đầu xuống nhìn mẹ tôi cười.

"Tôi nghe được, là bà bàn với bố muốn chia đều cổ phần của công ty, cô ta chẳng qua là nửa đường mới trở về, dựa vào cái gì mấy người lại muốn chia những gì đáng ra phải thuộc về tôi cho nó?"

"Bà còn nói nếu cô ta học giỏi, thì sẽ cho cô ta xuất ngoại đào tạo chuyên sâu!"

"Cô ta chỉ là một con nhỏ lớn lên ở khu ổ chuột, chỉ được cái là học giỏi, dựa vào cái gì mà cướp đi sự chú ý của cả nhà với tôi! Tôi chính là ghét cô ta đấy!"

Bốp.

Mẹ tôi lại tát cô ta thêm một cái.

Bà trợn to mắt, khó thể tin đây là người con gái mà bà nuôi dưỡng 18 năm trời.

"Con bé mới là từ trong bụng tao sinh ra, mới là con gái của tao!" Mẹ tôi nghiến răng nghiến lợi nói.

Ồ, hóa ra là bà cũng biết điều đó à!

Nếu đã biết vậy, tại sao lại không yêu tôi?

Rõ ràng là cực khổ mười tháng để hoài thai, mười ngón tay bị tách rời, trải qua mười hai cấp độ đau đớn mới có thể sinh ra, vì cái gì bà ấy không yêu tôi?

Hạ Lâm Lâm sửng sốt một chút, sau đó lại không ngừng cười lớn hơn.

"Tôi biết mà! Tôi biết nó là đứa con do các người sinh ra, cho nên chỉ cần nó có thể trở về, tôi liền sẽ bị các người đá đi."

"Mười tám năm tình cảm có tính là cái gì, con đẻ của các người trở về, tôi còn phải chia sẻ mọi thứ cho nó."

"Cho nên, tôi mới càng ghét cô ta, tôi hại cô ta ch et, tôi chính là muốn cô ta phải ch et."

Sau đó Hạ Lâm Lâm bị cảnh sát dẫn đi, dọc đường còn không ngừng hét lên muốn tôi ch et.

Bố tôi cùng Hạ Vũ nhìn cô ta, bàng hoàng hồi lâu mới có thể phục hồi.

Bọn họ là không thể chấp nhận được rằng Hạ Lâm Lâm trước mặt bọn họ luôn luôn ngoan ngoãn vậy mà sau lưng họ lại là một người bắt nạt người khác như vậy, thậm chí là làm ch et người.

Thực ra tôi không nghĩ Hạ Lâm Lâm ghen tị tôi là con gái ruột của nhà họ Hạ, hay sợ tôi sẽ cướp đi mọi thứ của cô ta. Bởi vì dù tôi có xuất hiện hay không thì người mà họ yêu thương nhất vẫn là cô ta.

Huống chi, lúc bắt đầu cô ta bắt nạt tôi cũng đâu có biết thân phận của tôi đâu.

Tôi càng tin hơn vào việc cô ta trời sinh đã là người xấu rồi.

Tựa như lúc cô ta bắt nạt tôi, cũng chẳng phải vì lý do gì, chỉ đơn thuần là nhìn tôi không vừa mắt thôi.

THIÊN KIM THẬT - GIẢ! (P3)Tác giả: 小尘Đề cử: Xoài chua không lắcEditor: Dưa Hấu Bạc Hà9Tôi đếm từng ngày chờ mong được xu...
10/07/2024

THIÊN KIM THẬT - GIẢ! (P3)
Tác giả: 小尘
Đề cử: Xoài chua không lắc
Editor: Dưa Hấu Bạc Hà

9

Tôi đếm từng ngày chờ mong được xuất viện. Nhưng tôi chưa kịp xuất viện, bà tôi đã xảy ra chuyện.

Để thoát khỏi biệt thự kia, bà đã trốn ra bằng cửa sau, trong cơn hoảng loạn, bà bị một chiếc xe ô tô chạy vượt quá tốc độ tông phải và mất ngay trên đường đến bệnh viện.

Chiếc vòng tôi vẫn thường đeo đột nhiên đứt đoạn, máu nóng dồn lên đỉnh đầu, tôi lao ra ngoài như người đi ên.

Tại nhà xác, tôi run rẩy nhấc tấm vải trắng phủ lên cơ thể bà ra, nhìn thấy khuôn mặt hiền từ của bà.

"Bà ơi!"

Tôi khóc lóc, cả người run bần bật, trực tiếp ngồi thụp xuống mặt đất.

"Con cầu xin bà, đừng ch et mà, đừng rời bỏ con một mình như vậy, bà ơi!"

"Trên đời này chỉ có duy nhất mình bà yêu con, bà đã mất rồi con phải làm sao bây giờ!"

Tôi đứng dậy không nổi, nên bám vào khung giường khóc lớn, như thể nếu tôi có thể khóc to hơn thì bà sẽ tỉnh dậy vậy.

Nhưng cơ thể bà đến giờ vẫn không nhúc nhích, thân thể cứng đờ.

Tôi khóc đến đầu óc quay cuồng, nửa người tê dại luôn. Lúc này, ngoài cửa truyền đến bước chân.

Là bố mẹ tôi cùng Hạ Lâm Lâm bước vào.

"Ngưng Ngưng, con hãy nén bi thương."

Mẹ đến gần tôi, duỗi tay muốn đỡ tôi dậy.

Tay bà thật ấm, nhưng thời điểm bà chạm vào tôi, cả người tôi giật mình, đột nhiên giơ tay đánh một cái rất mạnh vào mu bàn tay bà.

"Đừng chạm vào tôi."

Tôi gương đôi mắt đỏ ngầu về phía bố mẹ đẻ của mình, tức giận oán trách: "Là các người! Đều là do các người hại chết bà của tôi!"

Mẹ tôi sững sờ tại chỗ, hốc mắt cũng trở lên đỏ: "Ngưng Ngưng, chúng ta không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy, chúng ta chỉ là cảm thấy bà của con sống quá vất vả nên mới đưa bà ấy đến ngôi biệt thự kia, con..."

Mẹ tôi nghẹn ngào đau khổ, bố tôi vội vàng chạy tới đỡ bà, lạnh lùng nhìn về phía tôi.

"Không có ai muốn mọi chuyện trở lên như vậy, con sao lại tức giận với mẹ mình như vậy, đúng là không được dạy dỗ tử tế mà..."

"Tôi không được dạy dỗ tử tế thì làm sao? Tôi có giáo dưỡng hay không thì liên quan gì đến các người?"

Tôi cảm thấy mình như bùng nổ, nhiều ngày chịu đựng như vậy, cuối cùng tại đây cũng xả ra rồi.

"Các người trừ việc sinh tôi ra, các người đã cho tôi được cái gì? Các người không nuôi dưỡng tôi được ngày nào, dựa vào cái gì mà đứng trước mặt tôi khoa tay múa chân như vậy? Dựa vào cái gì mà đối xử với bà tôi như vậy?"

"Tôi không nợ mấy người! Tôi không nợ bất kì ai trong số mấy người."

Sự bất bình, không cam lòng, oán hận cứ như vậy mà tuôn ra, nhanh chóng lan xuống hết tứ chi của tôi.

Tôi chỉ là khao khát một phần chân tình, tôi thậm chí còn đưa thận của mình ra đổi, nhưng bọn họ thì sao? Một chút chân thành cũng không chịu cho tôi.

Thậm chí ngay cả người bà duy nhất của tôi cũng rời bỏ tôi.

Tôi rốt cuộc đã gây ra tội lỗi gì sâu nặng cơ chứ? Để bọn họ đối xử với tôi như vậy.

"Đường Ngưng!" bố tôi cau mày nói: "Chúng ta là bố mẹ của con đó!"

"Các người là bố mẹ của Hạ Lâm Lâm chứ không phải bố mẹ của tôi!"

Tôi trừng mắt nhìn bọn họ, giống như một con thú nhỏ bị dồn vào chân tường: "Không có một bố mẹ nào vừa mở mồm ra liền xin con mình một quả thận cả!"

Vợ chồng bọn họ sửng sốt, ánh mắt đỏ bừng, trong nháy mắt kia, tựa như không dám đối diện thẳng với tôi.

"Chị Ngưng Ngưng... Là em sai, đều là do em sai, nếu chị muốn trách thì hãy trách em đi..." Hạ Lâm Lâm mở miệng, cô ta dường như khóc đến mức không kiềm chế được.

Tôi ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Hạ Lâm Lâm.

Là cô ta, là bởi vì cô ta nên tôi mới biến thành như bây giờ.

Cô ta là thiên kim đại tiểu thư, cô ta nói cái gì thì chính là cái đó, loại người như tôi, chỉ có thể nghe theo.

"Hạ Lâm Lâm, tôi từ bỏ, tôi không cần cái thân phận tiểu thư nhà họ Hạ nữa, tôi cũng không cần bố mẹ nữa, tôi cái gì cũng đều không cần."

"Cô không phải muốn thận sao? Tôi cho cô thêm một quả nữa có được không?"

Tôi quỳ trên mặt đất, túm góc áo cô ta cầu xin.

"Cô muốn đem tôi cầm tù cũng được, giam giữ tôi bao lâu cũng được, tôi sẽ không phản kháng nữa. Cô có thể hay không, mang bà trả lại cho tôi."

"Tôi cầu xin cô, hãy đem bà trả lại cho tôi! Tôi cầu xin cô!"

Tôi vừa nói, vừa quỳ lạy đập đầu xuống mặt đất.

Tôi dường như không cảm giác được đau đớn, dùng sức mà đập đầu liên tục trên mặt đất, rất nhanh trên trán liền có một mảng ướt.

"Ngưng Ngưng, chị..."

Mẹ tôi nhìn tôi, lại nhìn về phía Hạ Lâm Lâm, vẻ mặt hoàn toàn là khiếp sợ.

"Chị Ngưng ngưng, chị đang nói gì vậy? Sao chị lại ở trước mặt bố mẹ mà nói em như vậy cơ chứ?"

Hạ Lâm lâm hét lên một tiếng, hoảng loạn hướng bọn họ mà giải thích: "Bố mẹ, không phải như chị ấy nói đâu, chị ấy điên rồi, chị ấy là bị vọng tưởng rồi!"

Bố mẹ tôi liếc nhìn nhau, sau đó cùng nhìn về phía tôi, trên mặt càng rõ sự phức tạp.

"Con làm gì vậy? Mau đứng lên đi!"

Bố tôi định kéo tôi lên, tôi lại hất tay ông ra.

"Hạ Lâm Lâm, tôi van cầu cô, tha cho tôi đi!"

"Tôi chưa từng động đến cô, vì sao cô không để cho tôi một đường sống như vậy?"

"Nếu tôi đi ch et thì có được không? Cô hãy tha cho bà tôi, tôi cầu xin cô hãy tha cho bà tôi đi mà!"

Tôi cầu xin cô ta, cũng không ngừng quỳ lạy cô ta.

Tôi nghe thấy tiếng bố mẹ nói gì đó, nhưng không rõ lắm vì ý thức tôi càng ngày càng mơ hồ, tôi trực tiếp hôn mê bất tỉnh rồi.

10

Tôi đem tro cốt của bà về chỗ ở của chúng tôi.

Cô tôi vội về chịu tang, nhìn thấy tôi liền tát tôi một cái.

"Tang Môn Tinh! Khắc ch et bố mẹ mày, lại khắc ch et bà mày, mày có phải muốn khắc hết những người xung quanh mày hay không hả? Vì cái gì người ch et lại không phải mày hả?" Cô vừa mắng vừa khóc.

Tôi ngồi phịch xuống đất, cắn chặt môi không nói lời nào, mặc kệ nước mắt rơi đầy trên mặt.

Sau khi bố mẹ tôi qua đời, rất nhiều người nói tôi khắc người thân, là bà tôi luôn che chở cho tôi, dù bà đã lớn tuổi nhưng vẫn sẽ cùng người ta cãi qua cãi lại.

Nhưng hiện tại, ngay cả bà tôi cũng mất rồi.

Tôi thực sự đã khắc hết người thân của mình.

Bản thân tôi cũng đã nghĩ như vậy.

Tang lễ xong xuôi, tôi sắp xếp lại di vật của bà, cô tôi nhìn thấy tờ báo cáo kết quả sức khỏe của tôi, cô nổi giận đùng đùng quăng nó trước mặt tôi.

"Đây là cái gì? Đường Ngưng, mày vì cái gì mà lại muốn bán thận của mình như này? Mày có biết hay không, mất đi một quả thận sẽ như thế nào?" Cô đỏ con mắt, gắt gao nhìn chằm chằm tôi.

Cô chắc là nghĩ tôi đã bán thận của mình đi, cũng giống như trước đây có một người bán thận của mình đi mua iphone vậy. Chỉ vì vài phút hư vinh, lại mang nội tạng của mình đi bán.

"Cháu cần sống, cần tiền để sống, nên mới bán nó." Tôi nhanh nhẹn đáp.

Còn việc nhận lại thân nhân, cha mẹ ruột hay hạ Lâm Lâm, tôi cũng không định nói với cô.

Tôi nói rất nhẹ nhàng, vậy mà cô đột nhiên bật khóc, vừa khóc vừa tiếp tục mắng tôi.

Nhưng thời điểm cô rời đi, lại để lại cho tôi một vạn tệ.

Cô nói, nếu tôi còn cần tiền thì có thể nói với cô ấy, nếu còn hủy hoại bản thân mình nữa, cô ấy sẽ đến đây đánh ch et tôi.

Tôi cầm tiền của cô ấy, chờ tất cả mọi người đều đi rồi, tôi đóng cửa lại, ngồi trong nhà khóc.

Khóc đến cả người lạnh ngắt, thân thể tê dại. Đúng lúc này thì có người gõ cửa.

Là Hạ Lâm Lâm cùng nhóm chị em của cô ta.

Bọn họ thật độc ác, tôi đã cho bọn họ một quả thận rồi, vậy mà bọn họ vẫn không buông tha cho tôi.

Nhưng lần này tôi không muốn chịu đựng nữa, tôi phải tự cứu lấy mình

THIÊN KIM THẬT - GIẢ! (P2)Tác giả: 小尘Đề cử: Xoài chua không lắcEditor: Dưa Hấu Bạc Hà5.Cái hôm tôi từ chối hiến thận từ ...
09/07/2024

THIÊN KIM THẬT - GIẢ! (P2)
Tác giả: 小尘
Đề cử: Xoài chua không lắc
Editor: Dưa Hấu Bạc Hà

5.

Cái hôm tôi từ chối hiến thận từ cha mẹ ruột ấy, sau giờ học, nhóm chị em tốt của Hạ Lâm Lâm đã đưa tôi đến một bệnh viên bỏ hoang.

Lần này, bọn họ không có đánh tôi, mà chỉ đạp tôi ngã xuống đất.

Cô ta giẫm chân lên đầu tôi, từ trên cao nhìn xuống tôi: "Mày xem, dù mày có là người thân ruột thịt của bọn họ, thì người bọn họ yêu thương vẫn mãi là tao, mày cứ ngu ngốc như vậy, sẽ chẳng có ai yêu mày đâu."

Từ khi bố mẹ tôi mất khi làm nhiệm vụ, tôi trở lên trầm lắng, bình thường ngoại trừ học tập, ngoài ra tôi không muốn nói chuyện với người khác nữa.

Khuôn mặt tôi nhìn chán đến nỗi bố mẹ ruột tôi cũng phải cau mày và không ngừng thở dài nói tôi sống với bà chắc không được nuôi dạy tử tế.

Bà tôi dạy học không giỏi, nhưng tình yêu bà dành cho tôi là thật lòng.

Bà lo lắng tiền trợ cấp của bố mẹ tôi để lại không đủ nuôi tôi cho đến khi tôi học đại học xong, dù đã bảy mươi tuổi rồi bà vẫn ra ngoài nhặt chai lọ bán lấy tiền.

Bọn họ có thể nói tôi như nào cũng được, nhưng không được nói xấu bà tôi.

Tôi tức giận phản bác: "Bà tôi là người yêu thương tôi nhất trên đời, mấy người đã cho tôi được cái gì, dựa vào đâu mà lại nói bà tôi như thế?"

Bọn họ bị tiếng hét của tôi làm cho choáng váng.

Mẹ tôi có vẻ xấu hổ nhìn tôi với vẻ mặt phức tạp và không nói gì.

Hạ Vũ lúc này hướng tôi hét lại: "Nói chuyện với bố mẹ tôi phải biết tôn trọng một chút!"

Sau đó anh ta còn chế giễu tôi: "Em trông hung ác như này, lại còn dám nói Lâm Lâm bắt nạt em ư? Tôi cũng nghi ngờ em đang muốn cắn lại đó!"

Đúng vậy, so với biểu hiện nhiệt tình của Hạ Lâm thì đúng là tôi quá là khó ưa, khiến người khác không thích.

Ngay cả bố mẹ đẻ và anh trai của tôi còn đối xử với tôi như thế, thì làm gì có ai thích tôi cơ chứ!

Thấy tôi không nói gì, chân Hạ Lâm Lâm càng dẵm mạnh hơn xuống đầu tôi.

"Tao đã quyết định lấy quả thận của mày rồi. Đây không phải tao thương lượng với mày, đây là một mệnh lệnh."

Tôi khó khăn ngẩng đầu lên, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn cô ta: "Tao không ký tên, mày có thể tự m ổ bụng tao ra hay sao?"

Hạ Lâm có chút sửng sốt, sau đó cô ta cười, cười lúc đầu còn nhỏ, sau càng lớn tiếng hơn.

"Mày nghĩ tao ngu ngốc như vậy sao?"

"Nếu mày không đồng ý, tao chỉ có thể đi tìm bà mày, nghe nói bà ta thường hay nhặt chai lọ ở gầm cầu vượt bên kia, tao có rất nhiều ý tưởng đó..."

"Hạ Lâm Lâm, mày muốn làm gì?"

Tôi hoảng hốt, cố gắng giãy giụa muốn đứng dậy, lại bị mấy chị em của cô ta giữ lại.

"Mày dám động đến bà tao, tao sẽ không để cho mày yên đâu, tao sẽ liều mạng với mày."

Cô ta không chỉ là người độc ác, mà còn rất giỏi diễn kịch, thậm chí còn biết xóa sạch dấu vết.

Tôi đã chịu quá nhiều tổn thương, tôi không dám mạo hiểm sự an toàn của bà.

Cuối cùng tôi đã đồng ý ký vào giấy chấp nhận hiến tạng.

Lúc tôi ký tên, tôi còn giữ lấy một tia hy vọng, hy vọng với sự nỗ lực của bản thân sẽ đổi lại được một chút tình thương đến từ bố mẹ.

Nhưng ngay từ ký xong tên, điều tôi nghe được lại là tiếng thở dài nhẹ nhõm của bọn họ.

"Tốt quá, thật sự là tốt quá rồi, Lâm Lâm của chúng ta cuối cùng cũng được cứu rồi!"

Mẹ tôi thậm chí còn vui mừng đến mức ôm chầm lấy Lâm Lâm mà khóc.

Mà tôi, từ đầu đến cuối cũng không có nhận được một lời quan tâm nào, thậm chí cả một ánh mắt yêu thương cũng không.

Quên đi, tình cảm ruột thịt có hay không, không còn quan trọng nữa.

Quả thận này cứ coi như tôi báo đáp bố mẹ ruột đã sinh ra mình, từ nay về sau, chúng ta không ai nợ ai nữa.

Bọn họ tiếp tục sống ở tầng lớp thượng lưu của bọn họ, tôi lại tiếp tục cùng bà mình sống nương tựa lẫn nhau.

Nhưng cho dù như vậy, Hạ Lâm Lâm vẫn không buông tha cho tôi.

6

Bệnh viện đã xếp lịch cho chúng tôi, sẽ phẫu thuật sau ba tháng nữa.

Để đảm bảo dinh dưỡng và thể chất cho cơ thể tôi, bố mẹ đẻ tôi nhất quyết bắt tôi phải sống ở nhà họ Hạ.

Lúc đầu tôi không đồng ý, nhưng Hạ Lâm Lâm lại nói với tôi, để tôi yên tâm, mẹ tôi đã đưa bà của tôi đến một biệt thự khác ở rồi, còn nhờ vài dì giúp việc chăm nom.

Tôi biết đây không phải muốn để cho tôi yên tâm, mà là một lời đe dọa.

Tôi chỉ có thể đáp ứng cô ta.

Trong ba tháng đó, bố mẹ đã mua cho tôi rất nhiều các loại thuốc bổ, Hạ Lâm Lâm thậm chí còn đích thân nhìn tôi uống canh bổ thận mỗi ngày.

Hạ Vũ hài lòng gật đầu: "Như này mới đúng này, em phải biết điều một chút, ngoan ngoãn một chút, anh vẫn có thể miễn cưỡng nhận em làm em gái."

Anh ta nói chuyện bằng giọng điệu thương hại, như là đang thương hại một con chó lang thang được nhặt về.

Tôi ở trong mắt bọn họ, đại khái cũng chỉ là một con chó lang thang mà thôi.

Một người không cha không mẹ, sống cùng với bà, gặp bọn họ không biết là do đã tích được bao nhiêu phúc khí rồi.

Tôi cứ như vậy sống cùng bọn họ trong bầu không khí gia đình giả tạo ba tháng trời.

Một tuần trước khi phẫu thuật, tôi muốn được gặp bà mình, Hạ Vũ cùng Hạ Lâm Lâm đưa tôi đến đó.

Bà nội tinh thần không tốt lắm, liên tục đòi về, tôi muốn ở cùng với bà vài ngày, lại bị Hạ Vũ cùng Hạ Lâm Lâm cưỡng ép kéo lên xe.

"Được ở một nơi tốt như vậy, lại còn có người chăm sóc, còn có gì không hài lòng cơ chứ, về thì cũng chỉ có cái nhà rách trong con hẻm nhỏ kia, thật là không biết điều!"

Hạ Vũ sốt ruột, lẩm bẩm rồi mở cửa xe.

Hạ Lâm Lâm không nói gì, cô ta chỉ đổi chỗ từ ghế phụ ra đằng sau ngồi cạnh tôi.

"Chị Ngưng Ngưng, là em sợ bà chị khi biết chị sắp phẫu thuật sẽ không chấp nhận nổi, mới không để chị ở với bà. Chị yên tâm, em nhất định sẽ căn dặn các dì chăm sóc bà chị thật tốt."

Cô ta nói chuyện nhỏ nhẹ, nhưng khi Hạ Vũ không nhìn chúng tôi, cô ta đã để lại trên cánh tay tôi một hàng dấu móng tay.

Trước mặt Hạ Lâm Lâm, dường như tôi chưa bao giờ có thể phản kháng được.

7

Bên trong phòng tiệc thật náo nhiệt.

Mượn bữa tiệc Hạ Lâm Lâm hồi phục, bố mẹ tôi còn chuẩn bị một buổi gây quỹ từ thiện, đem bữa tiệc lên một tầm cao mới.

Mọi người đều khen ngợi Lâm Lâm kiên trì cùng mạnh mẽ.

Mẹ tôi đang vui mừng đón nhận những lời tán dương thổi phồng đó, lúc này hình như ai đó nhớ đến điều gì khác.

"Nghe nói đêm nay còn có một chuyện vui muốn công bố, đó là chuyện gì vậy?"

Mẹ tôi có chút sững sờ, vẻ mặt lập tức có chút xấu hổ hiện lên.

Bà quên mất bữa tiệc này còn có một nhân vật chính khác.

"À... Lâm Lâm đã bình phục, đây là sự kiện vui mừng lớn nhất của nhà chúng tôi!"

Bà ấy nói lấy lệ và nhìn về phía bố tôi.

Bố tôi cũng cau mày, hưởng ứng đám đông gật đầu: "Để ăn mừng Lâm Lâm khỏi bệnh, tôi liền lập ra một quỹ cứu trợ thận, toàn bộ số tiền quyên góp lần này đều sẽ để đầu tư vào nghiên cứu y học liên quan đến bệnh thận."

Hạ Vũ ở bên cạnh hét lên: "Em gái tôi thật giỏi quá!"

Bọn họ vô thức phớt lờ đi sự tồn tại của tôi.

Bởi vì tôi không có mặt tại đây, cũng chẳng phải người quan trọng với bọn họ, trực tiếp bỏ qua là tốt nhất.

Mặc dù tôi cũng là người mới phẫu thuật xong, vậy mà trong mắt bọn họ vẫn như cũ chỉ có Hạ Lâm Lâm, mà tôi chỉ là một thứ có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

Tôi nhớ, lúc đó tôi vừa từ phòng phẫu thuật ra.

Trong lúc mơ mơ màng màng, giống như nghe thấy giọng nói của mẹ tôi.

"Cẩn thận, chậm thôi, đừng đụng vào con bé!"

Lúc đó ý thức của tôi không rõ ràng, nhưng nghe những lời nói ấy lại khiến lòng tôi ấm áp hơn rất nhiều.

Tôi thừa nhận, tôi vẫn rất khao khát thứ tình cảm gia đình này.

Tôi mang theo một hơi ấm này, lại ngủ thiếp đi, trong giấc mơ của tôi, tôi mơ thấy ánh mắt quan tâm, lo lắng của bọn họ.

Tỉnh lại lần nữa, trong phòng bệnh không có bất kì ai, gió từ khe cửa thổi tới, rất lạnh, lạnh đến mức tôi cảm thấy ý thức của mình tỉnh táo hơn rất nhiều, hóa ra những ánh mắt quan tâm kia chỉ tồn tại ở trong mơ mà thôi.

"Này, từ từ thôi, cô nhẹ nhàng một chút, con bé còn đang rất yếu đó!"

Lúc này, ngoài cửa phòng truyền đến giọng nói của mẹ tôi, sau đó giường bệnh của Hạ Lâm được đẩy vào phòng tôi.

"Lâm Lâm, đừng ngủ mà, con không được ngủ nữa, mẹ ở đây trông con."

"Bác sĩ nói ngủ lúc này rất nguy hiểm, con đừng ngủ!"

Mẹ tôi theo giường bệnh tiến vào, nhẹ giọng dỗ dành.

Trong ngực tôi đột nhiên giống như bị đâm một cái, đau đến quá bất ngờ.

Hóa ra việc đi ngủ sau phẫu thuật rất nguy hiểm.

Nhưng chẳng phải tôi vừa mới ngủ rất lâu hay sao!

Một đám người bận rộn tới lui trước giường bệnh của Hạ Lâm Lâm một lúc, mãi mới dừng lại. Lúc này bố tôi mới nhìn thấy tôi cũng tỉnh.

"Con tỉnh dậy lúc nào vậy?"

Ông vừa mới mở miệng nói, mẹ tôi cùng Hạ Vũ cũng nhìn qua.

"Con còn đau không?"

Mẹ tôi nhếch môi nói: “Nếu đau thì con bảo để mẹ gọi bác sĩ cho con."

Tôi không còn sức nói chỉ lắc đầu: "Tôi muốn uống nước."

Ba người bọn họ có chút sửng sốt, Hạ Vũ không tình nguyện mà rót một cốc nước đưa tôi.

"Tỉnh rồi mà cũng không lên tiếng, thật giống như ma vậy!"

Tôi không thèm để ý thái độ của anh ta, cầm cốc nước lên uống xong cổ họng mới cảm thấy dễ chịu một chút.

Bố tôi nhìn tôi uống nước xong, dường như ông muốn nói gì đó, cuối cùng lại không nói gì cả.

Mẹ tôi đứng bên cạnh, còn không ngừng nhắc nhở Hạ Lâm Lâm không được ngủ.

Quên đi, thật sự nên quên đi thôi. Không có chờ mong sẽ không có thất vọng.

Tôi quay mặt đi, không muốn để bọn họ nhìn thấy tôi đang cố kìm nén nước mắt rơi.

8

Sau một tuần nằm viện, tình trạng của cơ thể Hạ Lâm Lâm rất tốt, vết thương trên người tôi cũng không còn đau nữa, nhưng bác sĩ vẫn yêu cầu chúng tôi tiếp tục nằm viện để quan sát.

Mẹ tôi vui mừng thông báo bà sẽ tổ chức cho chúng tôi một bữa tiệc tẩy trần vào hôm chúng tôi xuất viện.

"Con không muốn đi đâu, con nhớ bà, muốn về gặp bà." Tôi nói.

Tôi vừa nói xong, sắc mặt của bọn họ liền trầm xuống, Hạ Vũ lúc này trừng mắt, chỉ vào mặt tôi hét lên.

"Em cũng đừng không biết điều như thế, bô mẹ vì các em mới tổ chức buổi tiệc này, em không biết sẽ gặp được những người như nào đâu."

Bố tôi cũng cau mày, lạnh lùng mở miệng: "Con dù sao cũng là con cái nhà họ Hạ, trong bữa tiệc đó bố sẽ công bố danh tính của con, con cũng đừng ủy khuất mình."

Mẹ tôi nhanh chóng nói tiếp: "Đúng vậy, dù thế nào đi nữa, con đã cứu mạng Lâm Lâm, gia đình mình sẽ không bạc đãi con đâu."

Hai tay tôi nắm chặt trong chăn, mặc dù điều hòa trong phòng rất ấm áp nhưng toàn thân tôi lại thấy lạnh lẽo không ngừng.

Họ cho rằng tôi đồng ý cho quả thận của mình cho Hạ Lâm Lâm là chỉ để được vào nhà họ Hạ hay sao?

Họ nghĩ rằng tôi vì tiền tài và địa vị của bọn họ mới muốn vào nhà này hay sao?

Họ là cha mẹ đẻ của tôi nhưng lại mang theo sự nghi ngờ cùng phòng bị nhận lại tôi. Thậm chí, bọn họ cho rằng đây là đang trao đổi lợi ích ư?

Tôi ngửa đầu, nhìn về phía mẹ tôi, ngữ điệu trầm thấp hỏi: "Mẹ, lúc mẹ sinh ra tôi, mẹ có đau không?"

"Đương nhiên..."

Lời nói của mẹ tôi có chút nghẹn lại, bà ngơ ngác nhìn tôi trong giây lát.

Bố tôi cũng nhìn tôi với vẻ mặt phức tạp. Chỉ có Hạ Vũ khinh thường tôi nói: "Có bệnh à!"

Đúng vậy, tôi có bệnh.

Tại sao tôi lại muốn nhận lại bọn họ.

Đây không phải là người mẹ tôi mong chờ, cũng không phải thứ tình thân tôi mong đợi.

Address


Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Dưa Hấu Bạc Hà posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Shortcuts

  • Address
  • Alerts
  • Claim ownership or report listing
  • Want your business to be the top-listed Pet Store/pet Service?

Share