13/07/2024
THIÊN KIM THẬT - GIẢ! (P5/5)
Tác giả: 小尘
Đề cử: Xoài chua không lắc
Editor: Dưa Hấu Bạc Hà
13
Sau khi thương lượng, th i th ể tôi vẫn là để bố mẹ mang về nhà, tôi cũng đi theo bọn họ bay về đó.
Mẹ tôi khóc suốt dọc đường về nhà, bà ngất xỉu vài lần trong lòng bố tôi.
Bố tôi vẫn là người giữ được bình tĩnh nhất ở đây, mặt ông cau lại suốt cả dọc đường không thấy giãn ra chút nào.
Tôi không biết ông đang nghĩ gì, nhưng khi nhìn thấy ông ấy an ủi mẹ tôi, hốc mắt ông cũng có chút đỏ hoe.
"Mẹ, mẹ ngủ một chút đi, nếu cứ như vậy sẽ..."
"Ngủ cái gì mà ngủ! Ngưng Ngưng mất rồi, con là anh của con bé, sao con có thể ngủ được cơ chứ?"
Mẹ tôi đột nhiên nhìn Hạ Vũ hét lên, hét xong bà lại úp mặt khóc: "Trước đây tôi đã làm gì với con bé vậy, tôi còn bắt con bé hiến một quả thận, con bé lúc đó đau lòng biết bao."
Hạ Vũ bị mẹ tôi mắng mà không biết làm sao, sắc mặt trắng bệch, lại không dám mở miệng nói nữa.
Anh ta cũng mới biết tôi được ba tháng, anh ta lại là người thân thiết có cùng dây rốn nối vào người mẹ như tôi, đối với cái ch et của tôi, anh ta cũng có thể sẽ có chút áy náy, nhưng có lẽ cũng chẳng có nhiều thương tâm.
Cũng không hiểu sao sau khi mẹ tôi mắng anh ta như thế, tôi lại cảm thấy mắt mình đỏ hoe.
Nếu là trước đây, nếu nhìn thấy bọn họ như vậy tôi có lẽ sẽ thấy vui vẻ, rốt cuộc cũng có người quan tâm đến tôi rồi.
Nhưng hiện tại, tôi chỉ cảm thấy bọn họ ra vẻ như vậy thật là ghê tởm.
Rõ ràng là bọn họ không cần tôi trước.
Khi biết tôi là con đẻ của bọn họ, bọn họ vẫn mở miệng ra xin tôi một quả thận, hiện tại ở đây diễn cảnh đau khổ làm gì cơ chứ?
Tôi còn chưa khóc, họ dựa vào cái gì mà khóc?
Tôi không khóc, chỉ là có chút nước tràn ra từ khóe mắt, không phải tôi khóc!
14.
Về đến nhà, mẹ bảo bố tổ chức cho tôi một tang lễ long trọng. Ông chưa kịp chuẩn bị tang lễ, thì email tôi soạn trước đây đã được gửi vào hòm thư của ông.
Trong thư, tôi kể cho họ nghe mọi chuyện từ lúc Hạ Lâm Lâm bắt đầu bắt nạt tôi.
Tôi cũng nói với họ sau khi ca phẫu thuật hoàn thành, cô ta vẫn như cũ, ở đằng sau lưng họ bắt nạt tôi.
Tôi nói cho bọn họ biết, Hạ Lâm Lâm nói với tôi: "Việc bà tôi ch et cũng là do cô ta cố ý. Tại biệt thự bà tôi ở, cô ta nuôi một con chó ngao Tây Tạng, mà bà tôi thì sợ chó, bị con chó kia đuổi cắn cho nên mới bị xe đâm ch et.
Cũng trong bữa tiệc khỏi bệnh, cô ta đem tôi cầm t ù ở nhà xác, là muốn ngăn cản bố mẹ công bố thân phận của tôi.
Cuối cùng, tôi nói cho bọn họ biết:
"Làm con gái của bọn họ quá đau khổ, nếu có thể tôi hy vọng rằng mình và bọn họ không có lương duyên."
Không có tha thứ hay không, tôi chỉ đơn giản là không muốn phải gặp bọn họ nữa.
Xem xong email đó, mẹ tôi bật khóc, tay bố tôi run rẩy, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính một lúc cũng không ngừng.
Hạ Vũ cũng nhịn không được mà khóc thành tiếng: "Tại sao? Con bé tại sao? Cứ nói thẳng cho chúng ta biết không phải là được rồi sao? Tại sao lại dùng phương thức này..."
Hồn phách tôi lơ lửng bên cạnh anh ta, nhịn không được mà muốn cười to.
Mặc dù ma không thể cười, nhưng tôi lại rât muốn cười.
Lúc mới gặp bọn họ, chẳng phải tôi đã nói với bọn họ rồi sao? Chính là do bọn họ không chút do dự mà che chở Hạ Lâm Lâm, một câu của tôi nói bọn họ đều không tin.
Nếu bọn họ có tin tôi một câu, tôi sẽ không có kết cục như này.
Bọn họ nói bọn họ là người thân của tôi, cho tôi hy vọng về tình cảm gia đình nhưng lại hết lần này đến lần khác lại lấy dao mà đ âm vào tim tôi.
Tôi từ bỏ rồi, từ bỏ đoạn thân tình này, từ bỏ bố mẹ, cả anh trai, tôi cũng không cần. Tôi chỉ cầu mong có thể cùng với bà sống nương tựa lẫn nhau bình thường qua ngày.
Nhưng bọn họ lại ép buộc tôi phải ch et.
15
Hạ Lâm lâm bị kết án tù chung thân, là do bố tôi nhờ cậy quan hệ.
Ngày đó ông đi gặp Hạ Lâm Lâm, Hạ Lâm Lâm lại khôi phục bộ dạng bình thường, cô ta khóc lóc xin lỗi.
"Con biết là bố thương con mà, về sau con sẽ hiếu kính với bố, cầu xin bố bỏ thêm tiền để cứu con ra ngoài đi, mỗi ngày ở đây con đều gặp ác mộng..."
"Con sẽ không được ra ngoài."
Bố tôi ngắt lời nói của cô ta, trên mặt là bộ dạng lạnh lùng không có chút ấm áo nào: "Con phải gánh lấy tội lỗi bản thân mình đã phạm phải, ngày ngày dày vò gặm nhấm nó trong bóng tối."
Lúc ông rời đi, thậm chí không thèm liếc mắt nhìn Hạ Lâm Lâm một cái nào.
Không chỉ mỗi Hạ Lâm Lâm, tất cả bọn họ đều sẽ phải ân hận, day dứt hết cuộc đời này.
Từ sau khi tôi mất, mẹ tôi cả ngày buồn rầu không vui. Bà năn nỉ cô tôi thật lâu, mới có thể mua lại ngôi nhà trước đây tôi và bà tôi từng sống, sau đó dọn vào ở.
Bà mới vào nhà đã không nhịn được liền khóc.
Ở trong mắt của người giàu có như bà ấy, chỗ ở của tôi và bà tôi đến ổ chó cũng không bằng.
Sau khi bố mẹ nuôi tôi mất, tôi chính là ở nơi này, sinh sống 5 năm, mà 5 năm này bọn họ nâng niu Hạ Lâm Lâm trong lòng bàn tay, làm cô ta như công chúa mà yêu chiều.
"Ngưng Ngưng là do mẹ không tốt, để con nhiều năm khổ sở như vậy, nếu sớm đưa con về nhà thì tốt rồi!" Bà cầm cái ảnh duy nhất còn sót lại của tôi, khóc không thành tiếng.
Tôi lơ lửng giữa không trung, nhìn bà không ngừng rơi nước mắt, chỉ cảm thấy phiền chán.
Sau khi tôi về nhà, các người cũng đâu có yêu thương tôi, đến khi tôi ch et rồi, mấy người có hối hận thì có ích gì chứ?
Nhưng hình như bà ấy thích như vậy, ngày ngày ôm vật cũ của tôi khóc, rất nhanh mắt bà cũng nhìn không còn rõ nữa.
Hạ Vũ thấy tinh thần của bà không được bình thường, chỉ có thể sống cùng bà tại nhà đó, ai ngờ ở đó lại xuất hiện một con rắn độc, cắn bị thương một chân của anh ta.
Bố tôi chỉ có thể dùng vũ lực để đưa họ về nhà.
Chuyện này đã khiến ông rất hao tâm tổn sức, kết quả là dự án mới của công ty bị lộ. Trực tiếp bị chính phủ cấm hoạt động.
Trong một đêm nhà họ Hạ liền phá sản, ngay cả nhà cũ cũng đều bị mang đi thế chấp.
Bọn họ đành phải dọn về căn nhà cũ của tôi cùng bà ở, mẹ tôi lúc này vẫn cứ ôm di ảnh của tôi vừa khóc vừa cười.
Hạ Vũ không chịu nổi, hướng mẹ tôi mà mắng: "Con bé đã ch et! Đã ch et rồi! Mẹ còn muốn tra tấn mọi người đến khi nào nữa!"
"Đến ch et! Đến khi mẹ ch et mẹ cũng phải đi theo con bé! Mẹ sẽ không bao giờ để người khác bắt nạt con gái mẹ nữa!" Mẹ tôi hét lên.
"Điên rồi! Mẹ đúng là điên rồi! Có phải mẹ muốn chôn cả nhà chúng ta cùng đứa con gái đã ch et đó của mẹ không hả?" Hạ Vũ phẫn nộ đáp cái cốc xuống đất, tông cửa xông ra ngoài.
Bố tôi ngồi dưới đất không nói lời nào. Buổi tối, ông dùng nốt hai trăm tệ cuối cùng làm một bàn đồ ăn, ông còn nấu một nồi gà hầm.
Sau khi nồi canh đã được, ông đem một gói thuốc chuột đổ vào.
Tôi lơ lửng trong không trung, nhìn bọn họ quây quần ngồi ăn canh, tâm tình phức tạp.
"Trong phòng toàn là giấy khen, đứa trẻ Ngưng Ngưng này cũng giỏi đấy..."
Bố tôi bắt đầu câu chuyện trước, nhưng nói đến một nửa, lại đột nhiên im bặt.
Ông ấy ngoài việc nhìn lên tường thấy giấy khen để đoán được tôi giỏi ra, ngoài ra lại không biết gì về tôi cả.
Mẹ tôi cùng Hạ Vũ cũng sửng sốt, ánh mắt lóe lên nhưng lại không nói lên lời.
Lúc này bọn họ mới phát hiện ra, sau khi cùng tôi nhận người thân, bọn họ chưa có thời gian dành cho tôi.
16.
Tôi nhìn vẻ mặt xấu hổ của bọn họ, lại nhìn thấy bọn họ bị chất độc phát tác, linh hồn tôi cũng dần trở nên mờ nhạt.
Miệng mẹ tôi sùi bọt mép, nằm trên đất run rẩy, trong miệng còn kêu "Ngưng Ngưng" không ngừng.
"Ngưng Ngưng là con sao?"
Lúc sắp ch et, bà đột nhiên nhìn về phía tôi, khó nhọc đưa tay ra: "Mẹ đến với con đây, mẹ nhất định sẽ yêu thương con thật nhiều."
"Không cần."
Tôi hung tợn trừng mắt nhìn bà: "Cho dù có ch et thì cũng đừng tới tìm tôi! Tôi nói rồi, về sau đừng gặp lại nữa."
Những người làm tổn thương tôi, đặc biệt lại còn là bố mẹ đẻ của tôi, bọn họ lại càng làm tôi đau khổ nhiều hơn.
Tôi không tha thứ, vĩnh viễn sẽ không bao giờ tha thứ.
Kiếp sau, tôi cũng chỉ mong có thể làm cháu của bà tôi, mong tôi có bố mẹ yêu thương tôi.
Nhưng, sẽ không phải là bọn họ nữa.