03/08/2023
trước khi phải lái xe mỗi ngày, ngước mặt lên nhìn từng giây đèn đỏ trôi tĩnh lặng, trước khi ngồi một mình trên những chuyến xe dài vào thành phố, xách 2 chiếc vali khệnh khạng đặt chân đến một đất nước khác, ăn những bữa cơm một mình, ngủ quên trên xe buýt, tăng ca, tan làm về trong cơn mưa tuyết, trở về nhà sau giờ làm thêm trên những chuyến tàu rất dài từ một thành phố khác. Khóc rất to trước những cơ hội không được trao, yêu một người, bị người từ bỏ. Biết tự mình đứng dậy từ sau những vấp ngã, và tập ôm ấp lấy tâm hồn đang lớn này.
thì con cũng chỉ là một đứa trẻ, con đã từng là một đứa trẻ con không lo sợ, và rất tự do. Con nhớ mình hạnh phúc khi được ở gần bên ba, mẹ, và nhớ những nỗi nhớ khi phải ở xa, khi con luôn chờ chuyến xe chở mẹ về, hay hình bóng ba mỗi cuối tuần. Con nhớ những tán cây cao su rộng lớn che chở cả tuổi thơ con, hai dòng đèn xe vàng đỏ thưa thớt của cái thị trấn biên giới vắng vẻ nơi con sinh ra. Bọn con như An vs Liên trong Hai đứa trẻ, ngồi đợi một chuyến tàu qua, như chờ đợi cái tiếng động mà khi một viên đá được ném vào giữa lòng hồ, một bất ngờ, một biến động.
con cũng chỉ từng là một đứa trẻ, muốn được lao vào vòng tay bạn bè, được cùng chơi, cùng chia sẻ, được an ủi và động viên để con biết mình được đỡ đần lúc con té ngã, hay cho con biết con cần có bản lĩnh nhường nhịn, cần tranh chấp và cần làm hoà. Con nhớ những rung rinh khi nhìn thấy một chếc xích đu.
con đã mang trên da mình đất đỏ, vụn cây, gió lào nóng bức, mang trong tim những kí ức màu mỡ của những ngày lấm lem chân mang trái dép đó, lớn lên, vững vàng và khoẻ mạnh. Và con hay tự hỏi rằng, nếu đứa trẻ con đó được ngắm nhìn vạn vật theo một cách khác, nếu viên đá được ném vào mặt hồ yên ả đó nhiều lần, liệu hành trình trưởng thành của con có khác đi. Dù trái tim con vẫn được luôn đong đầy yêu thương, tuổi thơ của con đã thật sống động, nhưng con vẫn rất tò mò.
nên tụi con đang làm, không vì gì cả, chỉ vì con tò mò, rằng những hầm hoà sắc, sân cát, bộ vận động, những mảng màu sắc, những cái ôm, những lời dặn dò bọn con mang đến kia sẽ làm khác đi những gì? Những nụ cười giòn, những rụt rè, những an ủi, những tình huống xảy ra tại cái sân chơi bọn con xây nên đó, sẽ tạo ra những gì? Con mong câu trả lời sẽ là những kí ức thật vui, thật cối lõi, nhẹ nhàng mà vững vàng.
Mẹ hay dặn con rằng, con không nên làm quá sức. Nhưng mẹ không biết là, đây là một hành trình mà con chơi, một hành trình mà con thu lượm lại vốn cho chính mình, khi mà con nhận ra là mình không có gì để cho đi cả, và mình chỉ có một chút thời gian có thể bỏ ra, để con, con với dòng máu gia đình chảy trong mình, được quay lại chính nơi mình sinh ra, được ngắm nhìn và hít thở cái bầu không khí hân hoan, mộc mạc, để da nắm rắng thêm một lần nữa, ở những vùng đất quen mà rấ lạ. Được ngắm nhìn mọi thứ với ánh mắt trẻ thơ. Được sống trong hi vọng của đồng đội, và được bao bọc bởi tình thương của đồng bào.
con mong rằng, những bạn bè, anh chị em, thầy cô, gia đình, những người đã đồng hành, chỉ bảo, giúp đỡ con trên chặng đường trưởng thành của mình, cũng có thể đồng hành trên chặng đường khó khăn đó của nhiều em nhỏ khác, để các em tiến vào tương lai, vững vàng hơn, rộng lượng hơn, cùng với nhiều kí ức hạnh phúc để làm chỗ dựa hơn. Và là vì, chúng ta cần tình yêu, tình yêu thương lẫn nhau.