Bác sĩ Nguyễn Ngọc Sơn
Không biết tình yêu nghề trong anh bắt đầu từ lúc nào nhưng thật sự là “nghề chọn người”. Nghề làm bác sĩ thú y đến với bác sĩ Sơn như một cơ duyên, khi anh bắt đầu chọn trường đại học. Gia đình luôn đặt kỳ vọng vào anh thi đỗ vào một trường đại học danh tiếng. Nhưng vận mệnh lại đưa anh đến với thú y và niềm đam mê cũng bắt đầu từ đây.
Trước đây, bác sĩ Sơn chẳng mấy yêu chó mèo nhưng khi cùng thầy cô thực tập anh mới hiểu ra chúng nó cũng có lòng khát khao sống mãnh liệt. Nhìn thấy mũi tiêm có con kêu “ư ử”, có con trốn trong góc không dám ra ngoài nhưng khi được chữa khỏi thì lại làm nũng, dụi đầu, quanh quẩn bên anh. Xúc động bởi những ánh mắt hàm ơn của chúng nó rồi tình yêu nghề cứ len lỏi trong anh từ lúc nào.
Hằng năm gần một nửa số sinh viên ra trường đều bỏ nghề vì có lẽ không đủ lòng đam mê. Anh vẫn làm miệt mài với công việc cực nhọc mà hạnh phúc này, có cuộc gọi tới là anh đi ngay. Sự lo lắng của người chủ luôn là một áp lực lớn khiến anh càng hiểu hơn tính mạng của thú cưng đang nằm trong tay mình. Hiểu được nỗi đau của “con” bác sĩ Sơn thường hai tay vừa ôm vừa ân cần vỗ về khẽ gọi nhỏ tên “con” để trấn an.
Bác sĩ Sơn luôn quan niệm mọi con vật đều có quyền được yêu thương, nó luôn có một sợi dây liên kết mạnh mẽ với chúng ta. Mỗi khi có một gia đình nhận “con” mang về lành lặn và khỏe mạnh thì anh lại thở phào, ánh mắt lạc quan và lòng hân hoan vui sướng. Anh thường chụp ảnh lại các “con” để giữ làm kỷ niệm, đôi khi vắng khách lại mở ra xem tủm tỉm cười một mình. Anh Sơn tin rằng nghề nghiệp "nó là cái duyên, cái phận, ấy đã là duyên phận thì mình yêu nó chứ tránh sao được". Và cứ thế mỗi ngày phòng khám của anh Sơn vẫn tiếp tục cứu chữa những thú cưng mới và mang lại sự an tâm, niềm hạnh phúc cho các gia đình nhỏ.