Mình thương bản thân là sự thật, nhưng tệ với chính mình cũng là thật.
Nuông chiều lý trí là thật, giam cầm trái tim cũng là thật.
Có chút gì đó tương đồng nhỉ?
Đôi khi, không phải bất kỳ người trong cuộc nào cũng có thể phân biệt rõ ràng mình đang cố chấp hay là cố gắng mà chỉ có thể nhận ra khi chúng ở cuối con đường mà thôi.
Khi sinh ra đâu phải ai cũng đã là thiên tài và khi sinh ra đâu phải ai cũng là người kém cỏi. Cuộc sống là một chuỗi ngày dài và cố gắng không ngừng nghỉ từ khi còn là em bé đến khi trưởng thành, đi làm. Mọi sự cố gắng không bao giờ là thừa.
Mọi sự cố gắng đều được đền đáp xứng đáng vì cuộc đời luôn có luật nhân quả và tôi tin rằng “cái gì cũng có giá của nó”. Thành công ngày hôm nay là sự cố gắng của ngày hôm qua.
Mọi thứ trong cuộc đời đều có giá của nó. Được cái này thì phải mất cái kia, muốn nhận thì phải cho, muốn có thành công và hạnh phúc lâu bền thì phải trả giá bằng nỗ lực và cố gắng.
Đời là cuộc đấu tranh liên tục; nó luôn được cải biên với những khó khăn mới. Và chúng ta sẽ chiến thắng nhưng bao giờ cũng phải trải giá.
Chỉ cần chúng ta đừng bao giờ từ bỏ, cứ tiếp tục bước đi, tiếp tục cố gắng thì mọi nỗ lực và kỳ vọng sẽ được đền đáp xứng đáng.
Lạc đường không đáng sợ, đáng sợ nhất là không biết mình đi đâu. Một khi bạn đã quyết tâm đi đến cùng, thì hướng nào cũng sẽ đến đích.
Thêm một chút bền bỉ, một chút nỗ lực và điều tưởng chừng như là thất bại vô vọng có thể biến thành thành công rực rỡ.
Mây lạc trời, lá lạc cây
Ngày anh đứng lại, em đây lạc rồi
Yêu đương là chốn xa xôi
Bao sông nhung nhớ, lắm đồi tương tư
Lời anh là lẽ thực hư?
Tâm kia đã lạc hóa như mộng kỳ
Lòng em là dại hay si?
Trí này cũng lạc sá gì u minh
Lạc sương, lạc gió, lạc mình,
Lạc luôn cả khúc chuyện tình dở dang.