27/07/2023
“THẰNG ĐIÊN”
(Kính tặng anh người thương binh tâm thần).
“Toàn đại đội theo tôi”!
Đang ngồi yên, bỗng anh lao bật dậy.
Trên lưng anh, cành lá khô bám bụi,
Đôi mắt vô hồn, ánh nét hờn căm.
Trong tay anh…
Cây gậy gỗ lăm lăm,
Miệng thét lớn : - “Xung phong !
- Trả thù cho thằng Mạnh” !
Áo lính rách vai, giữa chiều gió lạnh,
Anh biết đâu, chiến tranh đã lùi xa.
Để hôm nay, giữa đô thị phồn hoa,
Chỉ còn mình anh, lao vào trận đánh.
Một mình anh, giữa chiều đông giá lạnh,
Vết thương nào ? Vò xé cuộc đời anh .
Người xe qua…
Mấy ai biết xung quanh ?
Bên hè phố !…
Dáng vô hồn anh bước.
Mấy ai thấu ?…
Và mấy ai hiểu được ?
Có kẻ phũ phàng…
Chỉ trỏ bảo : - Thằng điên !
Trong ngực tôi, đau buốt nhói con tim,
Về đâu anh ? Đi về đâu anh hỡi ?
Đi về đâu ?…
Trong cơn mê vời vợi,
Miền quê nào ?…
Chờ đợi, ngóng trông anh ?
Miền quê nào ? …
Anh gửi lại tuổi xuân !
Với nhớ thương, ngày bước vào quân ngũ.
Ai cùng anh ?…
Những đêm dài không ngủ,
Góc rừng khuya…
Gối súng nhớ trăng quê !
Người mẹ nào ? Mòn mỏi đợi anh về,
Anh đã có vợ con chưa ? Anh hỡi !
Mái tóc rối bời…
Nhuộm vàng đất bụi,
Giơ tay chào tôi …
Anh nhoẻn miệng cười.
Thủ trưởng ơi ! Cho xin một bữa tươi,
Thưởng công anh em, trận chiều nay nhé.
Động tác tay chào, của anh thật lẹ,
Đôi mắt u buồn, chợt ánh niềm vui.
Một thoáng thôi…
Với đôi mắt rạng ngời,
Đọng mãi trong tôi…
Dáng anh ! Người lính!
st
Ndtuyen